Chương trước
Chương sau
Những nhát chém Lưu Thiết đâm sâu vào thịt của bọ ngựa biến dị, nó phá hủy được lớp giáp dưới cổ, con sinh vật biến dị đau đớn kêu gào tột cùng, tiếng thảm khóc vang lên, rất xa tới nổi chổ A Cương còn nghe được

' Chuyện gì đac xãy ra vậy "A Cương đứng dậy nhìn về khu rừng " Lưu ca có sao không, ta nên đi vào trong đó " hắn gấp rút nói

" Ngươi điên à, ngươi biết bên trong có gì?" Tử Đằng khinh miệt nói

" í của ngươi là sao?" A Cương quay sang bức bối

Cả hai người bắt đầu tranh chấp nhau, một cuộc cải nhau với quy mô nhỏ đang được diễn ra

" Lưu.. Ca đừng bị sao nhé..." Tiểu Nhu thì thầm chấp tay cầu bình an cho hắn

Quay về phía Lưu Thiết, trận giao đấu đang nghiên về phía hắn, con quái vật trong lúc thăng cấp, vẫn không thể chiến đấu chỉ còn được nhục thân bản thăn đón nhận những nhát chém gió của Lưu Thiết nó chém đi từng lớp vỏ bọc thép của bọ ngựa biến dị, âm vang kêu gào càng ngày càng nhỏ đi

[ Kí chủ nó sắp chết rồi. Mau nhanh lên đợi nó thăng cấp xong là chúng ta chết hết]

" Ta biết rồi, nhưng nó quá dầy ta cũng sắp kiệt sức rồi " Lưu Thiết vừa vung kiếm vừa nói.Nhưng bây giờ một mói nguy đang tiến gần họ,trong thời khắc hắn và bọ ngựa biến dị đang giao đấu cả hai gần cạn kiệt sức lực, cả hai vẫn đang đấu tranh với nhau, tình thế lưỡng nan khó ngờ.

Một khắc sau

[ Ting! Ting kí chủ đã giết được dinh vậy biến dị bọ ngựa nhận được 5 điểm thuộc tính chỉ số]

Hắn Lưu Thiết thở phào nhẹ nhỏm khi nhận được thông báo từ hệ thống, con sinh bất biến dị bị chém nhiều nhát kiếm, thân mình đầy vết.

Hắn ngồi phịch xuống đất hở hòng học, toàn thân mệt lả ra.Bỗng một cây súng ngắn chỉa vào đầu hắn, hắn cảm nhận được sát khí từ cây súng ngắn này.Hắn ngước mắt lên nhìn thì ra là cô gái tiểu đội trưởng.Cô ta nhìn hắn một cách đề phòng

" Ngươi là ai? vì sao ngươi cứu ta" Cô gái dùng anh mắt sắc lạnh, giọng nói lạnh băng nói

"Này cô gái, dù sao ta cũng mới cứu cô, cô không thể thay lời cảm ơn bằng cách chỉa súng vào đầu người ta như vậy được, ta là Lưu Thiết là người sống sót trong thành phố " Lưu Thiết nói trong mệt lả, hắn thở hòng học những nhịp thở dài

" Ngươi là người trong tổ chức Diệt Vong?"

" Tổ chức Diệt Vong? Là tổ chức gì ta chưa từng nghe nói " Lưu Thiết không hề biết tổ chức này có trên đời.

[ Thông tin tổ chức Diệt vong: Đây là một tổ chức được thành lập bởi những con người mê tình dị đoan, bởi những người chỉ huy Không thuộc trái đất họ sai khiến những con người đó, họ dùng tính ngưỡng mê tín truyền thuật cho những người sống sót trên thế giới. Những người sống sót trên trái đất tôn họ làm Thần, những người trong tín ngưỡng của tổ chức Diệt vong chỉ có suy nghĩ giải thoát cho loài người.Chỉ khi virus lan truyền khắp trái đất, nơi đâu cũng có loài biến dị thì thế giới mới được hưng thịnh, phục sinh và hạnh phúc.Họ tìm moik cách cho sinh vật biến dị xâm chiếm loài người sống sót.Tổ chức Diệt vong là kẻ thù đứng sau virus cổ đại.Có thể nói tổ chức Diệt vong kẻ đứng đầu tổ chức là người đã làm ra mọi thứ, những thiên tai trước tận thế, kể cả virus truyền nhiễm cũng là chính người không thuộc trái đất làm ra.Tổ chức Diệt vong được phân chỉa theo nhiều giai cấp sơ sĩ giáo, trung sĩ giáo, đại sĩ giáo, giáo sĩ lục, giáo sĩ lam, giáo sĩ trắng, giáo sĩ vàng, giáo sĩ đỏ, tiếp theo đó là giáo sĩ đen được phân chia thành giáo sĩ đen 1 sao, giáo sĩ đen 2 sao, giáo sĩ đen 3 sao. Những cấp bậc cao hơn: giáo sứ cũng chia thành 3 sao, tiếp đó là giáo hoàng theo như hệ thống được biết thì sau 100 năm tận thế thì có tới 3 giáo hoàng cấp 90, và cuối cùng là á thần cấp 95. Tiếp đó là kẻ tạo cả tổ chức Diệt vong được tôn làm Thần hân không có thông tin. Số lượng thành viên tổ chức tois hiện tại là 100.000.000 triệu người trên cả nước. Thành viên tổ chức đi khắp nơi phát tán virus, điều khiển virus biến dị giết hại người sống sót, truyền đạo khắp nơi. ]

Thì ra trên trái đất bây giờ còn xuất hiện một tổ chức khốn nạn như vậy, Đây là một kẻ thù nặn kí

[ Kí chủ nên biết kẻ thù cuối cùng của cậu chính là kẻ được tôn làm Thần là người mang lại Ngày diệt vong.Với sức một mình ngươi thì rất khó nên ngươi phải cần đồng minh của những người sống sót]

"Ta không phải là người của tổ chức Diệt Vong" Lưu Thiết quơ tay từ chối

" Ngươi nghĩ ta tin? Nếu không phải là người của tổ chức tại sao ngưoi lại có những sức mạnh kì lạ đến vậy?, ngươi đừng hòng lừa ta chấp nhận cái chết đi," cô ta chuẩn bị bóp cò

Thì một rễ dây leo từ phía sau lao tới bắt chặt vào tay cô ta, kéo hắt cây súng ngắn trên tay cô ta rơi xuống đất, tiếp đó những sợi dây lao trối chặt tay chân cô gái, kéo cô ấy vào cái cây gần đó, chói cô ta lại một chổ. Lưu Thiết bất ngờ nhìn về phía những sợi dây leo.

" Là ai... đây đây là cái gì đây... thả ta ra"" cô gái vùng vẫy tay chân nhưng khong thể được nó quá cứng và chật.

"Lưu Ca có sao không " A Cương từ xa chayh lại tiếp đó là Tiểu Nhu cùng Tử Đằng,

" Lưu Ca anh có bị thương ở đâu không?" hắn chạy tới diều Lưu Thiết đứng dậy.

" Tôi không sao chỉ hơi mệt" Lưu Thiết vừa nói vừa thở hỗn hển mệt nhọc.

Tử Đằng khinh miệt " Chỉ là một con ả loài người yếu xìu mà cũng không quýnh lại, thật là phế"

" ngươi nói gì đấy, ngươi tin ta đanh ngươi không " A Cương nhìn Tử Đằng hung dữ nói

" Thôi đi..." Lưu Thiết vật vã đặt tay lên vai A Cương

Người cô gái kia nhìn thấy một cái cây biết nói liền vô cùng ngạc nhiên, " Đây là thực vật biến dị?"

" ta biến dị thì sao liên quan gì tới ngươi" Tử Đằng nói hóng hách

Cô ta nghe vậy liền nhìn về phía Lưu Thiết " Ngươi chối nữa đi, ngươi không bảo là người của tổ chức Diệt Vong đi, hên ta chưa nghe lời ngươi nếu không ta đã biến thành một con quái vật kinh tởm rồi, người như các người là những kẻ không đáng trên đời, muốn giết ta thì nhanh lên, ta không muốn thấy khuôn mặt của các ngươi, ta hối hận vì không bóp cò để diệt đi một kẻ cặn bả." Cô gái tức tối nói khuôn mặt đầy căm phẫn, hết toán lên,

Tử Đằng thấy vậy liền dùng rể cây bịt mồm cô ta lại, để tránh những tiếng hét oái ăm của cô gái tiểu đội trưởng thu hút những sinh bất biến dị kì quái trong khu rừng này, Tử Đằng cảm nhận được một thứ gì đó phía sâu khu rừng làm nó khá rùng mình, chỉ có sinh vật biến dị trên cấp nó, mới làm nó có cảm giác bị áp đảo như vậy, đây gọi là Áp bức

" giờ ta nên giải quyết người phụ nữ lấy ơn báo oán này như thế nào Lưu Ca "

"Tạm thời điều tra cô ta, theo ta thấy cô ta không phải kẻ xấu " Lưu Thiết vội đáp, nhìn về phía cô ta

" Ở tận thế có cái lòng từ bi thì mau chết" Tử Đằng vẫn châm biếm nói

" Im đi Tử Đằng, ngươi đừng phá các anh ta nữa, ta không chơi với bạn nữa đâu " Tiểu Nhu tức giận nhéo rễ Tử Đằng" Thôi mà Tiểu Nhu ta không làm thế nữa " Tử Đằng luôn tôn trọng Tiểu Nhu nghe lời con bé.

" Cởi miệng cô ta ra đi" Lưu Thiết bước tới gần tiểu đội trưởng

Cô ta thấy Lưu Thiết lại gần mình, cô ta vùng vẫy đạp chân như đang tấn công cậu vậy

- - Hết chap --

Đợi chap 19 nhé.Nhớ like và chia sẽ để làm động lực cho tác giả!



Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.