Edit + Beta: Vịt 
Dư Bảo Nguyên vặn lông mày cúi đầu nghĩ nghĩ: "Không biết." 
Trong âm thanh của Cố Phong tức giận càng đậm, "Con mẹ nó cậu ngu hả? Cậu không biết?!" 
Dư Bảo Nguyên bị Cố Phong uy hiếp đi làm, tâm tình vốn khó chịu. Bây giờ bị hắn rống như vậy, càng phiền lòng, dứt khoát trực tiếp rống lại: "Đúng, tôi con mẹ nó quên mất một đấm quăng nổ cái đầu chó của anh! Có chuyện nói chuyện, không có chuyện gì thì cút!" 
Cậu hiện tại, có tính khí liền trực tiếp phát với Cố Phong. 
Cố Phong nếu như muốn đuổi cậu, vậy đương nhiên tốt! 
Cậu có thể cao hứng ở trước cửa tập đoàn Cố thị đốt hai bánh pháo ăn mừng. 
Ai sợ ai chứ? 
Cố Phong ở đầu kia trầm mặc thật lâu, "Cơm trưa của tôi đâu?" 
À, nhớ rồi, cơm trưa. 
Cú điện thoại này lại nhắc nhở đống chuyện ngu mà Dư Bảo Nguyên trước kia trải qua. 
Để lấy sự vui vẻ của Cố đại tổng tài, cậu trải qua 5 năm, mỗi trưa ở trong nhà bếp nhỏ của công ty rửa tay nấu canh cho Cố Phong. Vì để cho Cố Phong không ăn ngán, cậu dốc lòng nghiên cứu thực đơn, thay đổi thủ đoạn, list video điện thoại phát cũng từ "Soái ca tất trắng cơ bắp đáng thưởng thức! Màu da đầy nín thở!" biến thành mấy thứ "Mẹ Hồ dạy con nắm bắt dạ dày đàn ông!" 
Hiện tại chia tay rồi, ai còn vui lòng phí tâm làm mấy thứ này nữa chứ? 
Dư Bảo Nguyên tùy ý là xem lướt qua, "Trong tủ ở phòng bếp có củ cải muối tháng trước mua, anh 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-sinh-con-cho-tong-tai/185199/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.