"Bất luận là thành công hay không, em và Duệ Duệ vẫn sống tốt mà phải không?" Dư Bảo Nguyên mỉm cười, sờ mặt Cố Phong, ngón tay lưu luyến trên khóe mắt hắn, sờ theo nếp nhăn nơi khóe mắt, "Đừng nghĩ về những chuyện không vui kia nữa, chúng ta như hiện tại là hạnh phúc nhất rồi không phải sao? "
Cố Phong bị Dư Bảo Nguyên sờ đến cả toàn thân sung sướng, hắn vươn tay bao lấy mu bàn tay của Dư Bảo Nguyên: "Anh yêu em."
Dư Bảo Nguyên ngẩn ra, sau đó vành tai đỏ ửng lên, "Sao đột nhiên lại nói đến chuyện này? Chúng ta sống với nhau nhiều năm như vậy, mắc ói quá."
"Anh nói bao nhiêu lần cũng không thấy mắc ói," Cố Phong cười híp mắt, hắn hơi cúi đầu, hôn lên môi Dư Bảo Nguyên một cái, "Trước giờ anh không thể ngờ được, hóa ra sẽ có một ngày, anh sẽ yêu em đến như vậy, yêu con trai của chúng ta, yêu cái gia đình này đến thế. "
Dư Bảo Nguyên xoa đầu Cố Phong: "Em biết."
Hai người nhìn nhau mỉm cười, sự dịu dàng và ấm áp bao năm qua, đều hiện hữu qua nụ cười này.
Cố Gia Duệ hoàn toàn bị cảnh sắc thiên nhiên hùng vĩ thu hút, cậu chạy xung quanh, hét lên sung sướng, bên kia bẻ cành, bên đây thì ra sức chà đạp mấy bông hoa nhỏ tội nghiệp.
Lúc Dư Bảo Nguyên tóm lấy cậu, nhóc con ngồi xổm cẩn thận quan sát một con bọ nhỏ trên mặt đất, lâu lâu lại đưa tay ra chạm vào hai chiếc râu mỏng manh của con bọ.
Cố Phong nhìn cảnh này thì mỉm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-sinh-con-cho-tong-tai/1496522/chuong-334.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.