Lý Kha phối hợp bĩu môi: "Còn không phải là do anh nóng trước sao, vậy nên em mới bỏ đi."
Tưởng Hạo khẽ thở dài: "Dạo gần đây tâm trạng anh vốn không được tốt."
Lý Kha quay đầu, nhìn Tưởng Hạo.
Cẩn thận đánh giá một phen, thực sự có thể thấy được, sắc mặt Tưởng Hạo dạo này rất kém.
Không chỉ sắc mặt trở nên khó coi, mà dưới mắt cũng có quầng thâm mắt có thể thấy được, đặc biệt là thần thái của anh, thực sự không còn sung sức như trước kia nữa, anh ấy hiện tại, càng trưởng thành cành hướng nội, nhưng cũng mệt mỏi hơn.
Lý Kha bất chợt nghĩ tới Tưởng Hạo mỗi ngày đều dậy sớm lên công ty, xử lý đủ thứ loại công việc, đến tối muộn mới trở về, lúc về đến nhà lại cầm máy tính tiếp tục làm việc......
Đúng là đủ mệt mỏi.
Có lẽ chính sự mệt mỏi này đã khiến cho tâm trạng anh ấy trở nên lo âu, áp lực, Lý Kha nghĩ.
Hắn sờ lên mặt Tưởng Hạo: "Em hiểu cho anh mà."
Tưởng Hạo cầm tay Lý Kha, dùng lòng bàn tay ấm áp của mình phủ lên mu bàn tay Lý Kha: "Mọi việc anh làm, đều là vì hai chúng ta, để chúng ta có thể ở bên nhau mãi mãi."
"Em hiểu," Lý Kha nhẹ gật đầu, "Không thì thế này đi, em sẽ bỏ tất cả mọi thứ em có trong tay, đến công ty của anh giúp anh."
Tưởng Hạo cười: "Cái này thì không cần."
"Tại sao?"
"Thực ra thì anh không thiếu nhân lực, chẳng qua là dạo gần đây có rất nhiều dự án hơn nữa những dự án
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-sinh-con-cho-tong-tai/1496517/chuong-329.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.