Edit + Beta: Vịt
Tưởng gia.
Tưởng Hạo đứng trước mặt cha mẹ và chị mình, sống lưng giống như hồi đi lính, vô cùng thẳng, cả người giống như một cây bạch dương tinh thần phấn chấn, ánh mắt sáng rỡ.
Mẹ Tưởng Hạo nhìn con trai mình, nhìn thật lâu, sau đó thở dài.
Một năm nay, Tưởng Hạo không dễ chịu, bà cũng không dễ chịu.
Bà là người mẹ cường thế, nhiều năm như vậy một mực nhúng tay vào chuyện của Tưởng Hạo, cũng chỉ ôm hi vọng Tưởng Hạo có thể không đi đường vòng, sống tốt hơn. Vì đạt được mục tiêu này, bà hi sinh bản thân rất nhiều, cũng hi sinh Tưởng Hạo rất nhiều.
Đến hôm nay, bà đã coi cuộc sống khống chế Tưởng Hạo trở thành một loại thói quen.
Sau khi chị Tưởng Hạo ở trước mặt bà, nói chuyện của Tưởng Hạo và Lý Kha, bà lần đầu tiên có loại cảm giác yếu ớt lực bất tòng tâm.
Bà phát hiện, Tưởng Hạo dần dần, bắt đầu không quản được nữa.
"Anh cũng biết quay về," Ba Tưởng Hạo hút một hơi thuốc, phun ra vòng khói, gò má có chút tang thương mơ hồ phía sau làn khó, "Ra ngoài 1 năm, học được gì không?"
"Học được rất nhiều, cũng cảm nhận được rất nhiều," Tưởng Hạo vẫn đứng nghiêm, "Cám ơn cha đã cho con cơ hội đi ra ngoài, để con chân chính nhận rõ một vài chuyện."
Ba Tưởng Hạo giương mắt: "Vậy anh nói xem, anh nhận được gì?"
Tưởng Hạo hít sâu một hơi, sau đó cứ thế quỳ gối trước mặt cha mẹ anh.
"Nhiều năm như vậy, dựa vào dưỡng dục vất vả của cha mẹ,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-sinh-con-cho-tong-tai/1496457/chuong-269.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.