Edit + Beta: Vịt
"Duệ Duệ," Dư Bảo Nguyên lau nước mắt, âm thanh đã bắt đầu nức nở, "Không biết lúc con nhìn thấy đoạn video này, đã mấy tuổi rồi. Ba vẫn nhớ lần cuối cùng ôm con là ở trên biển, nếu như ba biết, đó là lần cuối cùng ba có thể ôm con, ba nhất định ôm con thêm một lát, hôn con thêm một lát."
"Con là đứa bé ba quên mình đổi lấy, con đối với ba mà nói, là bảo bối quý giá nhất," Trong đôi mắt Dư Bảo Nguyên toàn là ẩm ướt, "Ba là đàn ông, nhưng bởi vì tỷ lệ sinh lý cực nhỏ mà sinh ra con. Con là do đàn ông sinh, nhưng mà, con tuyệt đối không thể vì vậy cảm giác mình là ngoại tộc mà tự ti, con là Duệ Duệ mà ba yêu nhất, là bảo bối kiêu ngạo của ba, biết không?"
"Sau khi ba đi, có lẽ chú Bạch của con vẫn luôn chăm sóc con, con phải biết cảm ơn. Ba và daddy đều sẽ yên lặng chúc phúc cho con, mong con trở thành người tốt hơn. Duyên phận của ba và con quá ngắn, có lẽ...... chỉ có thể đi cùng con tới đây. Nhưng ba cầu xin con, đừng quên ba và daddy, được không?"
"Ôi......" Dư Bảo Nguyên ngậm nước mắt nhìn ống kính, "Càng nói càng đau lòng...... nhưng mà, nhưng mà ba thật sự rất nhớ," Dư Bảo Nguyên nghẹn ngào, cơ hồ không nói ra lời, "Ba thật sự muốn dắt bàn tay nhỏ bé ấm áp của con, ôm thân thể nhỏ bé ấm áp của con, ba còn muốn đích thân đan cho con một đôi giày nhỏ, còn muốn đan
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-sinh-con-cho-tong-tai/1496432/chuong-244.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.