Edit + Beta: Vịt
"Cạch"
Dư Bảo Nguyên ấn bật lửa.
Nhưng mà, trên vòi phun của bật lửa, cũng không phun ra lửa.
Nhiên liệu bên trong đã dùng hết, chiếc bật lửa này đã tương đương với phế bỏ.
Cố Phong đã đi ra ngoài rất nhiều lần, chỉ muốn tìm một nơi khô ráo, dễ đốt, để bọn họ châm đống lửa trải qua đêm bão rét lạnh. Nhưng cơn mưa to dai dẳng này, khiến cả khu đảo ướt đẫm, cơ hồ một đoạn gỗ khô tìm khắp không được.
Đôi môi Dư Bảo Nguyên tái nhợt, trán cậu cũng rất nóng. Cơn sốt của cậu vốn đang dần lui, nhưng bị cơn bão này kích thích, cơn sốt lại lên, hơn nữa rất lâu không giảm.
Ban đêm càng ngày càng lạnh, càng ngày càng ẩm ướt.
Không có thuốc, không có dụng cụ chữa bệnh cần thiết, thậm chí ngay cả đồ nhóm lửa cũng không có.
Dư Bảo Nguyên cảm thấy, mình sắp không chống đỡ nổi.
Tiếng bước chân truyền đến, Dư Bảo Nguyên mở mắt nhìn, là Cố Phong trở lại.
Cố Phong lại cởi chiếc áo cuối cùng trên người mình ra, thấm nước lạnh, đặt trên trán Dư Bảo Nguyên hạ nhiệt độ giúp cậu.
Mà Cố Phong, hoàn toàn lỏa thân trên, đã bị nhiệt độ ban đêm lạnh cóng đến phát run. Da hắn đã bị gió và mưa rét làm đông cứng đến nứt nẻ.
Mà hắn vẫn đang cố chống đỡ.
"Xin lỗi, bảo bối," Cố Phong ngồi xuống bên cạnh Dư Bảo Nguyên, "Tôi đã cố gắng, nhưng thật sự không tìm được cái đốt lửa được."
Dư Bảo Nguyên căng cái đầu đang hỗn loạn lắc lắc đầu: "Tôi vẫn ổn, anh...... anh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-sinh-con-cho-tong-tai/1496429/chuong-241.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.