Gần tối, ánh tà dương tùy ý nhuốm đỏ phía chân trời, ánh sáng đỏ cam ấm áp phát sáng chiếu đầy trời đất, nhìn qua mang theo ấm áp mà ban ngày không có, giống như trong mộng.
Trong nghĩa trang Nam Sơn, gió đầu xuân mang theo gió đông chưa lui, như sóng biển lướt qua.
Dư Bảo Nguyên đứng trước bia mộ, ánh mắt cậu mơ hồ không thấy rõ chữ trên bia, nhưng cậu biết, mẹ cậu, đã an nghỉ bên trong.
Cậu trầm lặng rất lâu, rốt cục đi lên trước hai bước, ngồi xuống trước bia mộ.
"Mẹ, mẹ ở bên đó vẫn khỏe chứ?" Dư Bảo Nguyên nhẹ nhàng hỏi.
Gió đêm thổi lá cây kêu xào xạc, giống như câu trả lời dịu dàng.
"Mẹ đi cũng đã nhiều năm, mẹ có phải đã quên mất con trông thế nào rồi không," Dư Bảo Nguyên ôn nhu cười nói, "Con xin lỗi, thời gian trước bận, lại có vấn đề với cơ thể, không thể đến thăm mẹ.
Nhưng mà mẹ yên tâm, con giờ đã ổn rồi."
Cậu duỗi tay sờ sờ bia mộ lạnh như băng: "Mẹ, mẹ xem, đây là cháu trai mẹ, nó tên Duệ Duệ.
Con và nó là cha con tiền định, hai chúng con sinh nhật cũng cùng một ngày, mẹ nói trùng hợp không? Mẹ xem mặt nó này, nhìn tay nghịch ngợm của nó này ......"
Dư Bảo Nguyên nhẹ nhàng trêu Cố Gia Duệ, nhìn nhóc con miệng mở ra đóng lại, nhẹ giọng u oa.
"Mẹ, gần đây con gặp phải chút chuyện phiền lòng, muốn nói với mẹ."
Dư Bảo Nguyên dựa lưng vào bia mộ, ngẩng đầu nhìn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-sinh-con-cho-tong-tai/1496401/chuong-213.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.