Lúc Tưởng Hạo mở mắt ra, trời sáng đã sáng choang.
Anh mơ mơ màng màng nửa ngồi dậy, chỉ cảm thấy bên cạnh có một thứ mềm nhũn, quay đầu híp mắt nhìn, là một người.
Lý Kha.
Cả người anh nhất thời chấn động, ký ức mơ hồ ở trong đầu sôi trào.
Hôm qua nhìn thấy hình ảnh Cố Phong và Dư Bảo Nguyên ở bên nhau, anh sắp tuyệt vọng về chuyện theo đuổi Dư Bảo Nguyên, trong lòng khó chịu cực kỳ, vì vậy mới sẽ liều mạng đi.
Trong ký tức, tên ngốc Lý Kha này hình như cứ bị mình túm lại bồi ......Vậy ......sau đó mình cũng là nó đưa về khách sạn? Tưởng Hạo thở ra một hơi, nhuận cổ họng khô khốc, đưa tay vén chăn.
Không vén còn tốt, vừa vén ra, sợ đến mắt trợn tròn.
Lý Kha cứ như vậy mặc một cái quần lót nhỏ màu trắng nằm sấp ngủ? Từng mảng đỏ đỏ trên cổ, là ......Lý Kha trong động tác của Tưởng Hạo thong thả tỉnh lại, dụi dụi mắt: "Mày tỉnh rồi?" "Bọn mình," Tưởng Hạo có chút nói không ra lời, "Tối qua?" "Tối qua gì mà tối qua," Lý Kha đứng dậy từ trên giường nhảy dựng lên, "Tưởng Hạo tao cho mày biết, mày quá kỳ cục!" Tưởng Hạo xoa tóc đau đầu ngồi dậy, do dự một chút: "Hai bọn mình ......tối qua, đã làm gì?" "Mày nói xem làm gì," Lý Kha kèn kẹt nghiến răng, dùng ngón tay chạm vào vết trên cổ mình, "Tối qua là con chó nào, mồm lợi hại như siphon hút cổ tao chụt chụt thành thảm trạng này?"
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-sinh-con-cho-tong-tai/1496389/chuong-201.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.