Edit + Beta: Vịt
"Tích tích tích -"
Tiếng đồng hồ báo thức vang lên lanh lảnh.
Cố Phong ngẩng đầu nhìn, 4h45 phút sáng.
Hắn nhìn Dư Bảo Nguyên vùi trong giấc ngủ, do dự một chút, vẫn đưa tay lắc lắc cậu: "Bảo Nguyên, Bảo Nguyên."
Dư Bảo Nguyên từ trong giấc mơ thong thả tỉnh lại.
"Ngoan, giờ rạng sáng rồi, còn khoảng nửa tiếng nữa mặt trời mọc, gần đây có ngọn núi không cao lắm, tôi lén dẫn em đi, được không?"
Ý thức Dư Bảo Nguyên tỉnh táo chút, nghĩ đến nguyện vọng của mình trước khi đi ngủ, gật gật đầu.
Mắt Cố Phong vẫn còn tia máu đỏ, hắn giúp Dư Bảo Nguyên thu dọn ít đồ, mang theo một vài trang bị nhận lúc Dư Bảo Nguyên ngủ đi mua. Dư Bảo Nguyên còn để Cố Phong mang cho mình một cái ba lô nhỏ, Cố Phong ôm lấy người, hai người như trộm chuồn khỏi bệnh viện.
Cố Phong chưa từng cảm nhận loại chuyện làm việc lén lút này, vì vậy trong đầu khó giải thích được còn có chút hưng phấn.
Hắn đặt Dư Bảo Nguyên trên xe, mình ngồi vào ghế lái, xe dựa theo chỉ đường, lái đến núi Ngọc gần đó.
Núi Ngọc mặc dù không cao, nhưng leo lên đỉnh vẫn có thể bao quát được nửa thành phố, vẫn có thể ngắm được mặt trời mọc của thành phố, cũng coi như một cảnh điểm nhỏ. Đường lên núi đã được sửa, nhưng gần đây luôn có mưa đêm, đường vẫn tệ.
Cố Phong sợ Dư Bảo Nguyên đụng đầu, đến lúc đó lại là mình đau lòng, vì vậy không hỏi Dư Bảo Nguyên, đã vác người lên lưng.
Ban đêm yên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-sinh-con-cho-tong-tai/1496385/chuong-197.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.