Edit + Beta: Vịt
Mặc dù lời bác sĩ nói rất khiến người ta an tâm, nhưng dù sao không phải chuyện nhỏ, Dư Bảo Nguyên vẫn tâm thần không yên về nhà.
Về đến nhà, chú Hà đã ôm Cố Gia Duệ đang dỗ dành. Một người già lớn tuổi, học tiếng động vật dỗ trẻ con, chú Hà bảo đao chưa già. Một vài tiếng mèo kêu chó sủa hổ hú, từng câu tiếng chim tiếng bò tiếng heo, khiến nhóc con Cố Gia Duệ không chớp mắt nhìn chăm chú, đôi khi thậm chí còn sẽ lộ ra nụ cười vô thức.
Nhìn thấy dáng vẻ Tiểu Gia Duệ, chú Hà cười đến càng vui vẻ hơn, nếp nhăn trên mặt cũng giãn ra.
"Chú Hà," Dư Bảo Nguyên nhẹ nhàng đặt đồ ở một bên, gọi một tiếng, "Cháu ôm nhé."
"Ài, được," Chú Hà cẩn thận đặt Cố Gia Duệ vào trong ngực Dư Bảo Nguyên, "Có thể nhìn ra nhóc con này rất hoạt bát, hây a, đáng yêu quá đi......"
Dư Bảo Nguyên nhìn khuôn mặt trắng nõn và dung nhan hoạt bát đáng yêu của con trai mình, trong lòng nhất thời ấm áp, "Duệ Duệ, con xem chú Hà đối với con thật tốt."
Chú Hà khoát tay, "Đối với tiểu thiếu gia, cũng không thể nói chú là chú nữa, chú có thể làm ông rồi, ha ha ha."
Dư Bảo Nguyên nhẹ nhàng cười một tiếng, động tác nhanh nhẹn thay tã cho Cố Gia Duệ, lúc gần như pha sữa bột xong thì đút sữa, dỗ cho nhóc con ngủ.
Cậu không làm phiền chú Hà, tự mình từ trong tủ lạnh lùa ít thức ăn tùy tiện xào thập cẩm, lấp bụng là được.
Ăn cơm xong,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-sinh-con-cho-tong-tai/1496371/chuong-183.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.