Edit + Beta: Vịt
Qua Tết, người trên đường cũng dần nhiều hơn, Dư Bảo Nguyên chuẩn bị cả tuần, coi như mở lại quán Siêu Cấp Nguyên Bảo.
Ngày khai trương lại, lượng người vẫn rất lớn. Bốn phục vụ cũng không đủ làm, thế là Dư Bảo Nguyên đích thân ra trận, vừa phụ trách đón khách order vừa phụ trách bưng đồ ăn, bận tối mày tối mặt.
Đợi đến lúc rảnh, đã mặt trời lặn phía tây.
Trong quán nhàn rỗi, Dư Bảo Nguyên lau mồ hôi trên trán, cười nói với Hà Tuệ bên cạnh: "Xem như là bận bịu xong giai đoạn này rồi, mệt thật......"
"Boss à, anh vẫn là nghỉ ngơi nhiều hơn đi, em cảm thấy thân thể anh bây giờ...... không chịu được áp lực lớn như vậy."
"Không sao đâu," Dư Bảo Nguyên không coi là chuyện to tát khoát tay, ngồi vào sau quầy, rót cho mình cốc nước, "Bốn bọn em cả ngày hôm nay bận chân không chạm đất, anh nếu còn mặc kệ, vậy khách hàng chạy hết...... chậc, không thì hôm nào tuyển thêm mấy nhân viên đi."
Hà Tuệ tri kỉ đổi cốc nước cho Dư Bảo Nguyên, sau đó đi làm việc.
Dư Bảo Nguyên ngồi một lúc lâu, kéo thân thể mệt mỏi muốn đứng dậy, ai ngờ trước mắt tối sầm, cảm giác nặng nề nổ đom đóm mắt lại dâng lên.
Cậu vịn quầy đứng một lúc lâu, cảm giác mơ hồ trước mắt vẫn không tản đi, đến tận lúc bên tai vang lên giọng trẻ con của Lộ Dương.
"Bảo Nguyên!" Lộ Dương kêu một tiếng, "Sao thế?"
Dư Bảo Nguyên khoát tay, "Hơi mệt."
"Dễ mệt vậy à," Lộ Dương lộ ra một nụ cười ranh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-sinh-con-cho-tong-tai/1496369/chuong-181.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.