Edit + Beta: Vịt
Tiếng gió vù vù, trên đường rất ít người.
Cố Phong cõng Dư Bảo Nguyên đi chầm chậm trên đường.
Tiếng khóc của Dư Bảo Nguyên đã dần dần trở thành nấc nghẹn nhỏ giọng, Cố Phong dỏng tai nghe lời mơ hồ của Dư Bảo Nguyên: "Tôi rất nhớ bọn họ. Tôi nhớ sủi cảo mẹ làm, nhớ dáng vẻ cô Giang nói chuyện, nhớ......"
Cố Phong đặt Dư Bảo Nguyên trên bậc thang, nhìn cậu co ro cả người lại.
Dư Bảo Nguyên mấy hôm trước, còn hăng hái như vậy, giống một con sói kiêu ngạo ngẩng đầu, ôm một con sói con mới sinh không lâu, trong mắt là ánh sáng chói lóa.
Mà bây giờ, Dư Bảo Nguyên lại giống như động vật nhỏ, co quắp lại, say mơ hồ nói mê sảng yếu đuối tủi thân.
Có thể thấy được, sự qua đời của cô Giang mang lại cho cậu bao nhiêu đả kích. Hoặc là nói, mang lại đả kích to lớn cho Dư Bảo Nguyên không phải sự qua đời của cô Giang, mà là nỗi thống khổ và tuyệt vọng khi cô Giang rời đi đã một lần nữa cướp đi thứ yêu quý nhất, quý trọng nhất.
Cố Phong nửa quỳ trước mặt Dư Bảo Nguyên, nhìn đôi môi cắn chặt kia, đau lòng vô cùng: "Ngoan nào, không khóc, em còn có Duệ Duệ, em còn có bác sĩ Bạch và Lộ Dương ở bên, em...... còn có tôi ở bên......"
Dư Bảo Nguyên giương đôi mắt say mơ hồ lên liếc Cố Phong một cái, lại cúi đầu trở lại: "Anh là Cố Phong."
"Đúng, tôi là Cố Phong," Cố Phong biết Dư Bảo Nguyên hiện tại ý thức hỗn loạn, cũng thuận theo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-sinh-con-cho-tong-tai/1496366/chuong-178.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.