Edit + Beta: Vịt Lúc Lục Dương dắt Lộ Dương và Lục gia, quản gia của Lục gia đã chờ ở cửa. Ông cụ hiền lành kia thấy người đàn ông mắt xoay tròn như con mèo nhỏ bên cạnh Lục Dương, trong bụng cả kinh, đi tới bên cạnh Lục Dương: "Thiếu gia, phu nhân ở bên trong." "Vâng," Lục Dương gật gật đầu, vẻ mặt không có bất kỳ khác thường nào, "Cháu biết rồi." Lão quản gia nhìn bộ dạng không chút phản ứng của Lục Dương, cho rằng y không nghe hiểu lời mình, lập tức hơi nóng vội, "Thiếu gia, cậu đây . . . . . . Người ngoài, mang về nhà, phu nhân có thể sẽ không vui." Lộ Dương vừa bị lão quản gia nói như vậy, rụt cổ lại. Hắn người này, nếu là lớn lối, có thể lớn lối đến nhấc mông thao trời, nhưng nếu sợ . . . . . . Vậy thì rất sợ. Từ nhỏ nhà hắn đã không nhiều tiền, ở khu dân cư cũ nát, trong nhà hàng ngày sống túng thiếu, đồ tốt cho tới bây giờ đều là nhìn người khác dùng. Lúc này, nhìn đại biệt thự mà cậu 10 đời cũng không kiếm được của Lục gia, nhìn trang trí thấp điệu lại vô cùng xa hoa trong căn biệt thự rộng lớn kia, trong lòng khó giải thích được sinh ra chút tự ti. Lục Dương nhìn phản ứng của Lộ Dương, lúc này thấy ánh mắt co ro của Lộ Dương, biết tên đàn ông này lại giống như con mèo con sợ đến mức thu móng vuốt lại, trong lòng y nhất thời sinh ra chút không vui, đưa tay sờ sờ đầu Lộ Dương, nghiêm túc nói với quản gia: "Đây không phải người ngoài." Quản gia cau mày, "Đó là?" "Đó là người của Lục gia cháu, người yêu mà cháu đích thân chứng nhận." Quản gia kinh hãi, lập tức nói không ra lời. Ông chỉ biết tâm tình phu nhân lần này rất kém, là bởi vì Lục Dương để ý người ngoài. Nhưng ông không nghĩ đến, Lục thiếu gia sẽ bị mê hoặc đến mức này! Đôi mắt lão hóa tang thương kia của ông nhất thời đảo quanh trên người Lộ Dương. Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu chàng, cũng không cao không quá đẹp, vóc người cũng bình thường, thưởng thức cũng không theo kịp, nhìn thế nào cũng không xứng với thiếu gia nhà mình. Lục Dương ho nhẹ một tiếng, trong giọng nói đã mang theo chút cảnh cáo: "Quản gia." Quản gia sửng sốt, biết điều gật đầu, đi vào. Lục Dương nhìn Lộ Dương, cười một cái: "Sao thế, đây là sợ?" "Em em em em sợ cái gì chứ," Lộ Dương vịt chết mạnh miệng, "Anh anh anh anh anh thấy em em em em giống đang sợ sao?" Lục Dương đối diện Lộ Dương, sắc mặt trở nên vô cùng trịnh trọng: "Bây giờ vẫn còn cơ hội cuối cùng. Em nếu sợ những cản trở, những phiền não sắp đến, em có thể trực tiếp buông tay anh ra, anh sẽ cho người đưa em về, đảm bảo em bình yên vô sự, cho thêm em một khoản tiền để em sống thoải mái. Tay Lộ Dương siết chặt. "Nhưng mà," Lục Dương hít một hơi thật sâu, "Nếu như . . . . . . anh là nói nếu như, em nguyện ý dắt tay anh, cho dù chọc giận mọi người, cho dù mọi người đều phản đối, em cũng dám theo anh đi tiếp, vậy thì . . . . . . chúng ta bây giờ đi vào, đối mặt với tất cả." Lộ Dương nhìn thần thái nghiêm túc của Lục Dương, trong lòng nhảy ầm ầm. Lục Dương là thiên chi kiêu tử, là con trai ưu tú nhất kiệt xuất nhất của Lục gia. Y ở bên một người đàn ông, không có cách nào dựa theo mong đợi của người trong nhà kết hôn hơn nữa sinh con dưỡng cái, vậy nhất định sẽ chọc mấy nhân vật lớn có quyền của Lục gia tức giận và cực lực cản trở. Thủ đoạn của những người đó, không cần nghĩ cũng biết, sẽ bén nhọn cỡ nào. Hắn sợ sao? Nói thật, sợ, cực kỳ sợ. Một con quỷ sợ chết, tiểu quỷ nhát gan đi bệnh viện tiêm vắc-xin phòng bệnh cũng có thể gào thét dọa bà cụ khu nằm viện vào phòng giải phẫu như hắn, muốn hắn đối mặt với mấy nhân vật sấm sét kia, hắn quả thực chân cũng muốn run. Nhưng mà, nếu trả giá là Lục Dương . . . . . . Lộ Dương nhìn con ngươi sâu hun hút của Lục Dương, hồi lâu, tàn bạo cắn răng: "Dù sao tiểu gia cũng chỉ có một mạng, chơi chết thì coi như trò chơi kết thúc. Nhưng chỉ cần chơi chưa chết . . . . . . Lục Dương, anh không sủng em lên trời, ông đây mẹ nó dùng kim khâu chích mông anh thành vòi hoa sen!" Lục Dương nghe lời vừa ấu trĩ vừa kiên quyết của Lộ Dương, trái tim triệt để trở lại lồng ngực. Lộ Dương đã không sợ, y sợ cái gì? Y không phải ký sinh trùng dựa dẫm Lục gia, cho dù Lục gia không dung y, y cũng sẽ không không còn cách nào. Từng bị dán mác Lục gia, là bởi vì chưa đủ hấp dẫn khiến anh cam tâm tình nguyện đánh vỡ rào cản Lục thị này. Nhưng hiện tại Lục Dương trịnh trọng dắt tay Lộ Dương, đẩy cửa ra. Lúc cửa mở ra, Lộ Dương chỉ nghe thấy giọng nói khiêu gợi của Lục Dương nhẹ nhàng nói: "Tiểu bại hoại, em nhớ kỹ từng chữ anh nói hôm nay, dám quên một lần, anh liền khiến em khóc rống chảy nước mắt trên giường một lần." Tâm tình Lộ Dương kích động, theo Lục Dương đi vào phòng ăn cơm. Lục phu nhân Giang Huệ Trinh, đang ngồi bên bàn ăn, tư thế dùng cơm tiêu chuẩn tao nhã lộ rõ khí chất và thân phận phi phàm của bà. Bà mặc trang phục hơi chính thức, tóc quy củ buộc phía sau, nhìn phá lệ đoan trang. Bên cạnh bà, còn ngồi một cô gái xinh đẹp. Tóc đen dài xõa trên lưng, mấy sợi tóc đen không nghe lời quét đến phía trước, nhìn cực kỳ thanh thuần đáng yêu. Cô cũng một bộ đồ khá chính thức, trang điểm ưu nhã tinh xảo. Giang Huệ Trinh nghe thấy âm thanh, buông dao nĩa trong tay, đầy mặt mỉm cười xoay đầu lại. Nhưng, lúc bà nhìn thấy Lộ Dương, nụ cười nhất thời cứng lại, "Tiểu Dương, con mang người khác đến làm gì?" Vẻ mặt Lục Dương không đổi, dắt Lộ Dương đến bên cạnh bàn ăn. Cô gái bên cạnh Giang Huệ Trinh, vẫn hơi không rõ tình huống, cô ngẩng đầu, lập tức bị khí chất toàn thân Lục Dương câu lấy, sắc mặt nhất thời đỏ thấu: "Lục . . . . . . Lục ca ca."
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]