Edit + Beta: Vịt
Lúc Lục Dương dắt Lộ Dương và Lục gia, quản gia của Lục gia đã chờ ở cửa. Ông cụ hiền lành kia thấy người đàn ông mắt xoay tròn như con mèo nhỏ bên cạnh Lục Dương, trong bụng cả kinh, đi tới bên cạnh Lục Dương: "Thiếu gia, phu nhân ở bên trong."
"Vâng," Lục Dương gật gật đầu, vẻ mặt không có bất kỳ khác thường nào, "Cháu biết rồi."
Lão quản gia nhìn bộ dạng không chút phản ứng của Lục Dương, cho rằng y không nghe hiểu lời mình, lập tức hơi nóng vội, "Thiếu gia, cậu đây . . . . . . Người ngoài, mang về nhà, phu nhân có thể sẽ không vui."
Lộ Dương vừa bị lão quản gia nói như vậy, rụt cổ lại.
Hắn người này, nếu là lớn lối, có thể lớn lối đến nhấc mông thao trời, nhưng nếu sợ . . . . . .
Vậy thì rất sợ.
Từ nhỏ nhà hắn đã không nhiều tiền, ở khu dân cư cũ nát, trong nhà hàng ngày sống túng thiếu, đồ tốt cho tới bây giờ đều là nhìn người khác dùng. Lúc này, nhìn đại biệt thự mà cậu 10 đời cũng không kiếm được của Lục gia, nhìn trang trí thấp điệu lại vô cùng xa hoa trong căn biệt thự rộng lớn kia, trong lòng khó giải thích được sinh ra chút tự ti.
Lục Dương nhìn phản ứng của Lộ Dương, lúc này thấy ánh mắt co ro của Lộ Dương, biết tên đàn ông này lại giống như con mèo con sợ đến mức thu móng vuốt lại, trong lòng y nhất thời sinh ra chút không vui, đưa tay sờ sờ đầu Lộ Dương, nghiêm túc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-sinh-con-cho-tong-tai/1496355/chuong-167.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.