Edit + Beta: Vịt
Dư Bảo Nguyên từ từ đi tới phía sau Lộ Dương, vỗ vỗ vai hắn: "Lộ Dương?"
Thân thể nho nhỏ của Lộ Dương bị dọa tới khẽ run, xoay mặt qua, nhìn thấy là Dư Bảo Nguyên, mới thở phào một hơi: "Là cậu à."
Dư Bảo Nguyên ở bên cạnh cậu ngồi xuống, ngạc nhiên nói: "Cậu không phải đã sớm đi tàu cao tốc về quê sao? Sao lại xuất hiện ở đây?"
"Ài," Lộ Dương thở dài, "Toàn là đám cung ứng thương nghiệp ngu ngốc kia. Tớ bảo bọn họ năm sau lại đưa vịt tới, lại cứ không nghe, giờ phút quan trọng gọi điện thoại nói với tớ một nhóm hàng mới tới, khiến tớ đi suốt đêm hơn 200 cây số đến lấy vịt, *** mẹ! Lũ ngu thuần chủng!"
Không đợi Dư Bảo Nguyên nói chuyện, người đàn ông ngồi bên cạnh Lộ Dương đã uốn éo người, chớp mắt nhỏ âm thanh châm chọc nói: "Êu, còn nói người khác ngu thuần chủng nữa chứ, sao mày không nhìn mày xem? Gà rừng chính là gà rừng! Học người khác cướp đàn ông, ha, thật là không biết tự lượng sức mình."
"Con heo lẳng lơ chết tiệt, đừng tưởng tao sợ mày!" Lộ Dương nắm nắm đấm nhỏ.
Người đàn ông kia dường như không muốn dây dưa thêm với Lộ Dương, lẳng lơ đứng dậy: "Ừ, tao còn có hẹn SPA suối nước nóng buổi chiều, không ở đây lãng phí thời gian với mày nữa. Lộ gà rừng, mong chờ gặp lại lần sau."
Vừa nói, xách cái túi lấp lánh của mình lên, lắc lư cái mông béo đi ra ngoài.
Mắt Dư Bảo Nguyên liếc xéo hắn một cái: "Lộ Dương,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-sinh-con-cho-tong-tai/1496301/chuong-113.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.