Lương Quyên và con trai Mạnh Hà của mình trao đổi ánh mắt, giữa mẹ con có ăn ý, trong nháy mắt liền hiểu suy nghĩ của đối phương.
Mạnh Hà sửa sang lại một chút áo sơ mi của mình, đi tới bên cạnh Bạch Hướng Thịnh: "Cút mau đi, đây là chuyện Mạnh gia chúng tôi, không có liên quan tới anh. Anh một tiên đồng tính luyến, đừng đến làm bẩn cạnh cửa Mạnh gia chúng tôi, cút!"
Bạch Hướng Thịnh từ trong suy nghĩ của mình tỉnh táo lại, nhìn mặt Mạnh Hà, cười lạnh một tiếng, một quả đấm trực tiếp chào hỏi qua.
Mạnh Hà che che mặt mình bị đấm một cái, vẻ mặt tức giận: "Mẹ mày dám đánh tao? Đồ khốn!"
"Mạnh Mãng Long vẫn ở bên trong cấp cứu!" Bạch Hướng Thịnh gào thét, "Các người từng người một, đừng cho rằng tôi không nhìn ra suy nghĩ gì! Muốn để tôi cút, nói tâm tư tôi bất chính, các người sao không xem xem nội tâm hèn hạ của bản thân các người?"
Mạnh Hà nheo mắt lại: "Tao khuyên mày nói chuyện chú ý chút, nếu không cuối cùng không có quả ngon để ăn, là mày."
"Cái rắm!" Bạch Hướng Thịnh đã hoàn toàn không chấp hắn, "Mấy người ích kỷ các người, các người chỉ muốn cổ quyền trong tay Mạnh Mãng Long, chỉ muốn lợi ích của mình, các người thật sự lo lắng an nguy của anh ấy sao? Hôm nay nên cút chính là các người!"
"Hừ," Mạnh Hà hừ lạnh một tiếng, "Cho dù bọn tao quan tâm cổ quyền thì sao? Đó là chúng tao nên được! Anh Mãng Long qua đời, những cổ quyền này bọn tao đương nhiên phải
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-sinh-con-cho-tong-tai/1496297/chuong-109.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.