Edit + Beta: Vịt 
Vừa nghe lời này, Dư Bảo Nguyên nhất thời ngây tại chỗ. 
Âm thanh của mợ một chút nhiệt độ cũng không có, lạnh tới giống như ụ băng, "Nhanh chút đi, nếu không về người sẽ chôn cất. Mày cho dù hận ba mày nữa, mày vẫn là con của ba mày, lo ma chay cho hắn cũng là nên." 
Dư Bảo Nguyên đang muốn nói gì, mợ bên kia giống như sợ cậu cự tuyệt, vội vội vàng vàng cúp máy, chỉ còn lại tiếng vọng tút tút không vang. 
Cậu vào phòng khách, tâm sự nặng nề mà ngồi xuống, Khoai Sọ bỗng nhiên từ một bên giống như tên lửa nhảy ra ngoài. 
Hai mắt tròn xoe viết đói bụng. 
Cậu từ trong tủ lấy thức ăn cho mèo ra, đổ ra một ít ở lòng bàn tay mình, Khoai Sọ lập tức vùi đầu quả dưa lông xù ở lòng bàn tay cậu, hì hục hì hục bắt đầu dùng bữa. 
"Có nên về hay không đây......" Dư Bảo Nguyên không chút ý thức nào mà vuốt đầu Khoai Sọ. 
Khoai Sọ meoww mà kêu một tiếng. 
Chỉ có Dư Bảo Nguyên biết, Khoai Sọ đang nói, có về hay không tự cậu quyết định, nhưng không thể quấy rầy mèo nhỏ ăn cơm, tuyệt đối không thể. 
Cậu khẽ cười một tiếng, trong đầu lại bỗng nhiên hiện ra ký ức mơ hồ hồi bé. 
Lúc ông bà nội còn sống, cậu, ba, mẹ, là một gia đình ấm áp. 
Khi đó, ba mỗi ngày đi sớm về trễ, nhưng về nhất định sẽ mang theo món quà nhỏ cho cậu, hoặc là đồ ăn vặt ven đường, hoặc là một món đồ chơi nhỏ. Mẹ mỗi ngày làm xong 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-sinh-con-cho-tong-tai/1496228/chuong-40.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.