Edit + Beta: Vịt 
"Mạnh tổng, người đến rồi." 
Một giọng nam trầm thấp, lời mang theo tôn kính, nói như vậy. 
Mạnh Mãng Long cau mày nới lỏng cà vạt của mình, tắt thuốc trong tay, nhét vào trong gạt tàn. Cơ bắp rắn chắc căng áo sơ mi màu đen có chút chặt, gã đưa tay cởi 2 nút áo ra, "Mang vào đi." 
Mấy bảo tiêu cao lớn túm một chàng trai tây trang run lẩy bẩy đi vào. 
Chàng trai kia vừa nhìn thấy Mạnh Mãng Long liền sợ tới run rẩy, "Anh...... Anh họ." 
Mạnh Mãng Long nhưng cũng không vội trả lời, thong dong lại rút ra điếu thuốc, để cho người bên cạnh châm giúp. Hút một hơi, phun khói ra, "Còn nhớ tôi? Tôi cho rằng đồ chó cậu đã sớm quên." 
"Không dám quên, không dám quên," Mạnh Xuyên cười đến có chút nịnh bợ, "Anh họ trước kia đối với chúng em tốt như vậy, đại ân đại đức của ngài tuyệt đối sẽ không quên." 
Mạnh Mãng Long lạnh lùng nhìn đứa em họ không tiền đồ này. 
Mạnh Xuyên hồi đó lớn lối cỡ nào! 
Dẫn theo mấy người Mạnh gia không an phận, vụng trộm như chuột gặm nhấm cổ phần của Mạnh Mãng Long, âm tặc mà muốn kéo gã từ trên ghế Tổng giám đốc Xây dựng Trung Thiên xuống. Từng ngón thủ đoạn độc ác đùa giỡn đó, quả thực khiến người ta khó lòng phòng bị. 
Hắn lúc đó kiêu căng lớn lối, cũng không phải dáng vẻ chuột chạy qua đường hiện tại. 
Mạnh Mãng Long phun khói, "Tôi đại ân đại đức?" 
Mạnh Xuyên nuốt ngụm nước miếng, tim dằn lại, trực tiếp quỳ xuống với Mạnh Mãng Long, "Anh họ, 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-sinh-con-cho-tong-tai/1496214/chuong-26.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.