Nhiếp Trạch Dương lặng lẽ bước tới, dáng vẻ trong sương dần trở nên rõ rệt, giống như một bức họa thủy mặc tinh tế bình đạm.
Có lẽ đây là da thịt như băng tuyết trong truyền thuyết.
Sương sớm bao phủ, mưa bụi tạo nên xương cốt người trong lòng khiến Lục Khuynh Tâm chấn động không biết mình đang ở đâu.
Hắn bỗng tự thấy xấu hổ vì vừa rồi nghĩ đến nhiều điều không may, làm náo động khắp nơi: "Đệ đi đâu thế?"
Không có tiếng trả lời, trong lòng hắn trăm ngàn cảm xúc đang xen, dè dặt bước lại: "Đệ đi đâu thế?"
Mơ hồ như mộng cảnh.
Đệ đang nghĩ gì thế? Tại sao lại xa cách.
Nhiếp Trạch Dương đang đi đột nhiên dừng lại, hướng mắt nhìn một gốc cổ thụ to lớn, treo một đu dây đã cũ, sau cơn mưa dưới đất đọng đầy nước, bùn lầy.
"Sao thế nhỉ hôm qua ta vừa treo lên mà."
Nhiếp Trạch Dương lắc đầu: "Mưa rồi."
Thời gian lắng lại rõ rệt, Lục Khuynh Tâm nhìn người bên cạnh vội che giấu hoang mang. Gần như vậy sao vẫn có cảm giác không còn hiện hữu, như một giấc mộng lồng ghép vào nhau.
Hư hư thực thực tràn ngập cảm giác hoang mang, lạnh lẽo.
Hai người ở dưới mái hiên, hắn cười: "Đệ rất thích mưa mà, sau khi tạnh mưa đọng lại trên cánh hoa rung động dịu dàng biết bao."
"Đệ lại chẳng thích mưa nữa."
Lục Khuynh Tâm "..."
Hai người vào nhà, trong khoảnh khắc đi hắn mơ hồ thấy ánh mắt kia lóng lánh ánh lệ.
Hắn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-say-giang-son-hay-my-nhan/2960387/chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.