Đã lâu không thấy Lâm đại sư gọi điện cho Chu Sâm: “Nghe nói cháu sắp kết hôn rồi?” 
Lâm đại sư là người duy nhất biết sự thật trong số ít những người biết chuyện của Hạ Thì và Chu Sâm, kể từ ngày đó, trừ việc làm một số chuyện bên ngoài cho công ty ra ông ấy còn nghiên cứu về bản thể của Hạ Thì, nhưng mà chỉ cần nghĩ thôi cũng đoán ra được, càng nghiên cứu càng thêm tuyệt vọng mà thôi. 
Bởi vậy, đối mặt với vấn đề của Lâm đại sư, Chu Sâm nhất thời không còn lời gì để nói. 
Lâm đại sư khẽ than một tiếng: “Khổ cho cháu rồi!” 
Chu Sâm tự giễu cười cười: “Cháu nghĩ cháu cũng đã quen rồi.” 
Con người rất dễ thích nghi, Chu Sâm cũng từng suy sụp, cũng từng nghĩ cách giải quyết, cuối cùng phát hiện ra chuyện này không thể xử lý, quyền chủ động vốn dĩ không nằm trong tay bọn họ, anh cũng chỉ có thể chấp nhận số mệnh. 
Sau khi thả lỏng tâm trạng, Chu Sâm trái lại không cảm thấy sợ hãi nữa. 
Đặc biệt là khi thấy Hạ Thì đối xử với người thân của anh cũng không tệ, mà Chu Sâm cũng hiểu một số bản tính của Hạ Thì. Đoán là dù sau này cô có hồi phục lại trí nhớ, chỉ cần người thân của Chu Sâm không tự tìm đường chết, cũng sẽ không chịu nguy hiểm. 
Có lẽ cũng chỉ có một mình Chu Sâm bị ăn mất thôi nhỉ… 
Bây giờ Hạ Thì càng ngày càng cảm thấy hứng thú với mình, càng ngày càng dung túng, sau này phản phệ sẽ càng lớn. 
“Lâm tiên sinh gọi 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-rat-my-vi/1266959/chuong-52.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.