Gió ấm thổi nhè nhẹ khiến người ta mơ màng sắp ngủ, Hạ Thì nằm ngửa bụng trong lòng Chu Sâm, mà Chu Sâm như một tay thợ lành nghề, gãi cằm gãi bụng cho Hạ Thì. 
Hạ Thì ngáp một cái, để lộ hàm răng nhọn sáng lấp lánh của mình. 
Cũng may, ngay sau đó cô đã biến lại hình người, lười biếng cười cười với Chu Sâm. 
Chu Sâm hỏi cô: “Tất cả… chúng sẽ không chạy trốn chứ?” 
Chu Sâm không nhịn được nghĩ, nhiều cường dị thú như vậy, nếu tất cả đều chạy trốn, thiên hạ sẽ đại loạn đến mức nào. 
“Em cũng không nhớ rõ, chắc là, nếu chạy thì cũng bị bắt lại.” Hạ Thì bẻ ngón tay nói: “Với cả, giữa chúng còn có sự trói buộc lẫn nhau.” 
Chu Sâm cảm thấy không rét mà run, giống như con dị thú béo ú còn ghi sổ đó, đám lương thực dự trữ này thậm chí còn có cơ chế quản lý. Dị thú thật sự quá thông minh. Mà càng tàn nhẫn hơn là tất cả chúng đều chỉ là lương thực dự trữ mà thôi. 
Sau khi biết rõ Hạ Thì không chỉ hung hãn mà còn nuôi nhiều lương thực dự trữ hung dữ như vậy, Chu Sâm đột nhiên có hơi mê man. 
Một khi bị vạch trần, kết cục chờ đợi anh sẽ là gì? 
Hạ Thì đã từng muốn nuôi béo anh, vậy thì anh sẽ trực tiếp bị ăn luôn hay cũng bị đưa đến nơi này, đợi cô ngày ngày đến ăn thịt? 
Cho ăn, thuần hóa, những điều này hoàn toàn không thể dùng với cô… 
Hạ Thì trưng ra gương mặt ngây thơ vô hại, nhưng lòng cô lại hung 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-rat-my-vi/1266948/chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.