Ba Chu và mẹ Chu biết Chu Sâm muốn đưa Hạ Thì đi tham gia hoạt động của đơn vị đều tán thành hai tay, mẹ Chu còn nhắc mãi, nếu đi Nam Sơn phải nhớ mang một ít đồ đuổi muỗi, thuốc thanh nhiệt theo.
Hạ Thì mà cần thuốc sao?
Chu Sâm bất đắc dĩ nhìn mẹ lên danh sách giúp.
Nhân lúc không ai để ý Chu Sâm lén lút nói với Hạ Thì, lâu lắm rồi anh không đến công ty, lần này trở về nên về lại công ty.
Hạ Thì gật đầu: “Được thôi.”
Chu Sâm: “Những lúc anh không có ở đây… em thay anh chăm sóc ba mẹ nhé?”
Hạ Thì không nề hà: “Yên tâm, có em ở đây, không ai dám động đến họ đâu.”
Thật ra Chu Sâm chỉ lo Hạ Thì động đến mà thôi.
Nhìn Hạ Thì rất chân thành, Chu Sâm cân nhắc một chút, dựa vào độ hiểu Hạ Thì mấy ngày nay, dù không hiểu hoàn toàn, nhưng anh cảm thấy bây giờ Hạ Thì hẳn là thật tình.
Hai ngày sau, hai người đến đơn vị của Hạ Thì, họ thuê xe khách, đã là hoạt động tập thể thì tất nhiên phải cùng đi với tập thể.
Tới nơi, mọi người thấy Hạ Thì mất trí nhớ, lại rối rít ân cần hỏi han, chúc cô mau chóng lấy lại được trí nhớ, chăm sóc bản thân cho tốt để còn quay lại đon vị công tác.
Thật ra mọi người vẫn luôn bàn tán, có lẽ Hạ Thì không quay lại làm việc nữa, mà có lẽ sẽ kết hôn sinh con. Bây giờ thấy Hạ Thì tới tham gia hoạt động, lời đồn lập tức tan biến.
Hạ Thì và
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-rat-my-vi/1266946/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.