Chương trước
Chương sau
Chu Sâm lớn lên ở thế giới loài người, sâu trong lòng anh vẫn xem mình là con người, anh dùng tiêu chuẩn của loài người làm chuẩn mực cho bản thân.
Mà Hạ Thì thì không giống vậy, cô chẳng những là dị thú, còn là dị thú ăn thịt tất cả các dị thú khác.
Thế giới này trong mắt cô, rốt cuộc có dáng vẻ gì?
Khó có thể phỏng đoán.

Bởi vì sức chiến đấu của Hạ Thì và Chu Sâm quá mạnh, lại luôn làm trái quy tắc, cuối cùng bị Mạnh Chương liều lĩnh phạt rời sân.
Tâm trạng Hạ Thì vẫn rất tốt, trên thực tế, phần lớn thời gian cô rất kiên nhẫn với mọi người, như lúc cô công tác ở đội cảnh sát giao thông, cho dù là chị gái văn phòng suốt ngày lải nhải, hay khi đối mặt với những tài xế không nói lý trong phiên trực, cô đều mỉm cười chịu đựng, nếu không sao người khác vừa thấy cô đã có cảm tình được.
Tất nhiên, nếu bạn thật sự cho rằng cô rất dễ nói chuyện, vậy sai rồi.
Lại nhắc đến kế hoạch hôm nay do Mạnh Chương lập ra, sau khi chơi súng sơn xong, mọi người nghỉ ngơi một chút, sau đó sẽ mang dụng cụ cắm trại lên ngọn núi gần đó nướng BBQ, uống rượu ăn thịt ngắm sao.
Đây không phải nơi cắm trại chuyên dụng, không có người quản lý nên mọi người chơi thật sự hết mình. Sau khi chơi súng sơn xong có một nhóm người ra về, còn lại khoảng bảy tám người, cùng nhau mang đồ lên núi.
Trên đường còn gặp một nhóm người khác, là mấy sinh viên nữ, mọi người nói chuyện mấy câu, hóa ra họ cũng lên núi cắm trại.
Mấy người này tuổi tác không chênh lệch nhau mấy, rất nhanh đã hợp thành nhóm cùng lên núi.
Mạnh Chương miệng lưỡi trơn tru, rất được con gái hoan nghênh, mấy sinh viên nữ kia rất vui vẻ tám chuyện với anh ta. Nhưng bất đắc dĩ Mạnh Chương lại có hai cô bạn gái đi theo, cả hai đều không phải đèn cạn dầu, mấy sinh viên nữ bị hai cô nói dỗi mấy câu đã ngượng ngùng im miệng.
Họ lại nhìn Chu Sâm, khí chất của Chu Sâm và Mạnh Chương khác nhau, cũng rất hấp dẫn, đáng tiếc cũng có bạn gái rồi. Không còn cách nào khác, hôm nay nhóm bên này từng cặp từng cặp đi với nhau – cặp của Mạnh Chương là ba người.
Tới nơi cắm trại, bởi vì bên kia đều là con gái, Mạnh Chương lại nhiệt tình giúp đỡ dựng lều, còn mời họ cùng nướng BBQ khiến hai cô bạn gái nhỏ của anh ta rất không vừa lòng, nhưng Mạnh Chương lại chỉ một lòng giúp đỡ, họ cũng hết cách.
Dù sao thì còn có một người như trưởng bối trong nhà như Chu Sâm ở đây, họ vẫn hơi ngại.
Tâm trí Chu Sâm đều đặt lên chuyện bảo vệ tính mạng rồi, làm sao có thời gian quản họ chứ.
Cũng chỉ có một Mạnh Chương giúp đỡ, có một sinh viên nữ xinh đẹp không dựng lều được, lướt qua lần lượt các chàng trai, rồi ngượng ngùng đi đến trước mặt Chu Sâm và Hạ Thì: “Anh ơi, anh có thể giúp em dựng lều không?”
Cô ta nhìn thoáng qua Hạ Thì, lại sợ hãi nói: “Chị không ngại chứ?”
Vốn dĩ câu trước vẫn ổn, câu sau đã vi diệu như thế, nhóm bạn bè nữ của Mạnh Chương đều là những con người hóng chuyện, bây giờ đang dựng lỗ tai nghe ngóng bên này, ai cũng mắng thầm một câu trong lòng, câu nói này quá ghê tởm, nếu hôm nay không gặp được chúng tôi, cô định ngủ ngoài trời à?
Cũng may Chu Sâm không muốn hát tuồng với cô ta: “Cô có thể chờ Mạnh Chương bên kia hết bận.”
Cô gái đó không ngờ anh lại từ chối quyết đoán như vậy, lập tức lúng túng cắn môi dưới, cứng đờ tại chỗ.
Hạ Thì tiến lên vỗ vai cô ta, dịu dàng nói: “Không sao, em gái nhỏ, chị giúp em.”
Trên người Hạ Thì như tỏa ra ánh sáng trắng, hơi thở bạch liên hoa chắc chắn còn tỏa ra đậm hơn nữ sinh kia.
Các sinh viên nữ khác rất không vui, họ đều đang mong chờ xem trò hay, Hạ Thì cũng làm bạch hoa nên không vui nữa rồi. Không, không chỉ là bạch hoa, mà là thánh mẫu mới đúng.
Chu Sâm lại nắm tay Hạ Thì: “Đừng đi, mệt lắm.”
Cô gái kia sửng sốt, lập tức cảm thấy xấu hổ và giận dữ, xoay người trở về.
Những cô gái còn lại lúc này mới thỏa mãn, kết cục này không tồi, tức giận quá đã, tức giận quá sướng!
Chu Sâm nắm tay Hạ Thì ngồi xuống, những lời này của bạn trai không sai, Hạ Thì nghe theo anh.
Chu Sâm biết có lẽ bản thân quá mức mẫn cảm, nhưng anh cứ có cảm giác Hạ Thì nhìn ai cũng rất muốn ăn…
Đúng lúc này Chu Sâm nhận được điện thoại của Lâm đại sư, Lâm đại sư nói giới huyền học có động tĩnh, tai Hạ Thì thính, lập tức bò tới vai Chu Sâm, dán mặt vào cùng nghe.

Động tác này không quá thân mật, chỉ là dọc đường họ không dính nhau đến vậy nên những người khác thấy cảnh này đều không nhịn được nhìn qua, cảm thấy thật khó gặp.
Đáng tiếc Chu Sâm chưa nghe được mấy câu, bên Lâm đại sư đã tắt tiếng, tín hiệu bị cắt đứt.
“Tín hiệu trên núi không tốt.” Chu Sâm thấp giọng nói: “Ngày mai về rồi nói sau.”
“Vâng.” Hạ Thì cười tủm tỉm nói.

Lửa trại nổi lên, mọi người cùng nhau nướng xiên, nhưng tay nghề đều chẳng ra gì, cũng may Mạnh Chương đã đoán được từ trước, đã chuẩn bị rất nhiều đồ ăn khác.
Hạ Thì là số ít, cô nướng thịt rất giỏi, không bị cháy lại còn vô cùng thơm ngon. Sau khi nướng xiên xong, Hạ Thì còn vô cùng tri kỷ đưa cho Chu Sâm: “Sao anh ăn ít thế, nào, ăn nhiều thêm chút đi.”
Mạnh Chương nói giỡn: “Chị dâu, chị tri kỷ quá, còn đút cho anh ăn.”
Chu Sâm nghiêm khắc liếc nhìn Mạnh Chương một cái.
Mạnh Chương lập tức mềm giọng: “Lơ em đi, lơ em đi!”
Bạn gái của Mạnh Chương ngồi một mình bên cạnh, vui vẻ đút anh ta ăn. Chuyện này không có gì khác thường, ngoài nhóm sinh viên nữ mới kết bạn ra thì các đôi khác đều là nữ đút cho nam, rất ngọt ngào.
Hạ Thì thấy vậy, nói: “Anh đừng hung dữ với em trai anh, bọn họ như vậy mới giống đang yêu mà.”
Chu Sâm nghe xong thầm than trong lòng, đành phải nói với Hạ Thì: “Vậy em đút đi.”
Mạnh Chương thấy anh trai mình nghe lời như vậy, hận không thể cầm điện thoại quay lại.
Chu Sâm đã chuẩn bị tâm lý thật tốt, lại nghe Hạ Thì cười ha ha nói: “Ý em là anh đút cho em.”
Chu Sâm: “…”
Chu Sâm cầm xiên thịt, đút đến miệng Hạ Thì.
Hạ Thì nhìn động tác của các đôi yêu nhau, kéo Chu Sâm lại gần, đổi động tác thân mật hơn, vùi đầu vào ngực anh, bảo anh tiếp tục đút thịt cho mình, có thể nói vô cùng thích ý.
Người khác nhìn lại, ai cũng hâm mộ nói: “Hai người thật ân ái!”
Mạnh Chương càng muốn lấy điện thoại ra chụp trộm.
Ánh sáng lóe lên, phạm vi mấy chục mét xung quanh bỗng sáng bừng.
Mạnh Chương quên tắt đèn flash!
Mạnh Chương: “…”
Đối mặt với ánh mắt lạnh băng như muốn giết người của Chu Sâm, Mạnh Chương chỉ có thể xạm mặt xóa ảnh chụp, Chu Sâm mới thu hồi tầm mắt.

Mạnh Chương vừa đụng vào ổ kiến, vô cùng không vui, thành thật một lát rồi mở miệng nói: “Tôi kể chuyện xưa cho mọi người nghe nhé.”
“Mọi người có biết mười năm trước ở đây là đâu không?”
“Mười năm trước, ngọn núi này vốn dĩ được khai phá thành địa điểm du lịch, nhưng đội thi công lại đào được rất nhiều xương trắng ở đây, là rất nhiều, không phải nhiều bình thường.”
Bất cứ thành phố nào cũng có kiểu chuyện kỳ quái như vậy.
Có người hỏi: “Vậy trước kia ở đây là bãi tha ma à? Nếu vậy thì cũng đâu có gì đâu?”
Nếu bây giờ không trở thành địa điểm du lịch thì tất nhiên là đình công rồi.

Mạnh Chương nói: “Tất nhiên không chỉ có vậy, năm đó cậu tôi tham gia khai phá, nghe nói, năm đó đội thi công ở lại đây, vừa đến tối đã có người biến mất không biết lý do, liên tục ba ngày như thế, ai cũng bảo buổi tối họ chạy lung tung nên bị dã thú gặm đi mất rồi.”
“Nhưng qua mấy ngày sau lại phát hiện xương cốt của những người đó trên đỉnh núi khác, chỉ còn xương trắng trơn bóng, và một ít quần áo!”
Có con gái nhát gan không nhịn được hét nhỏ một tiếng, Hạ Thì cũng khẽ “A” một tiếng, ôm tay Chu Sâm dựa vào người anh.
Chu Sâm: “…”
Nếu không phải ở đây có nhiều người, anh thật muốn hỏi một câu, em sợ cái gì?
Mạnh Chương cười: “Xương cốt cứ như là bị lóc sạch, dã thú bình thường chắc chắn không gặm được như vậy, có mấy đoạn thậm chí còn bị cắn hút cả tủy. Cho nên mới nói, vùng này có quái thú ăn thịt người, hơn nữa, đặc biệt thích ăn những cô gái đáng yêu!”
Cô gái ban nãy muốn Chu Sâm giúp đỡ nhưng bị từ chối bỗng nhiên nức nở: “Đừng, đừng nói nữa, tôi sợ!”
Mặt cô gái khác thấy hết chỗ nói, chuyện xưa của Mạnh Chương thật sự dọa người vậy sao? Diễn đến mức này cũng hơi quá rồi?
Hai mắt cô gái hồng hồng, cơ thể run rẩy: “Anh ấy vừa nói, tôi đã cảm thấy có thứ gì đó ở trong rừng nhìn tôi! Còn chảy nước dãi ba thước!”
Cô ta không nói còn đỡ, vừa nói mọi người đều nổi da gà, chuyện xưa Mạnh Chương kể nào có kinh dị như cô ta nói, vừa dọa người vừa bẩn thỉu, còn chảy nước dãi ba thước, còn dùng cả tục ngữ.
Một bạn gái Mạnh Chương mắng một câu: “Bệnh tâm thần!”
Cô gái khác cũng nhỏ giọng phụ họa: “Làm trò.”
Hạ Thì nhỏ giọng nói thầm một câu: “Không phải nhìn cô…” Nhưng giọng nói quá nhỏ, không ai nghe thấy.
Bị nói như thế, cô gái kia chảy cả nước mắt, bạn học của cô ta vỗ lưng cô ta an ủi, cảm thấy vô cùng xấu hổ.
Cô sinh viên đó lau nước mắt nói: “Tớ, tớ muốn về.”
Sắc mặt các bạn học khác hơi khó coi: “Đừng như vậy, chỉ là một câu chuyện xưa thôi.”
Giọng nói cô ta chua chát: “Nhưng tớ thật sự cảm giác có cái gì đang nhìn tớ, đêm nay nếu xảy ra chuyện thì sao? Tớ sợ quá, chúng ta xuống núi đi?”
Mọi người: “…”
Phá hỏng hào hứng của mọi người, dù là bạn học của cô ta cũng cảm thấy cô ta diễn quá rồi.
Mạnh Chương không còn gì để nói: “Em gái, chỉ là chuyện xưa thôi.”
Bọn họ nhìn nhau, buông tay nhún vai tỏ vẻ bất đắc dĩ.
“Không được, bây giờ xuống núi không phải càng nguy hiểm hơn sao?”
“Chúng mình cũng mệt rồi, tiểu Mẫn, không sao, nhiều người như vậy mà.”
“Kể cậu nghe mấy câu chuyện cười, cậu cười rồi sẽ không sợ nữa.”
Mấy cô sinh viên khuyên nhủ cô ta hết lời, tận tình khuyên bảo nhưng cô ta lại cứ tin trong rừng thật sự có gì đó, không biết có phải là thứ đó trong chuyện xưa của Mạnh Chương không, dù sao thì đêm nay rất có thể sẽ xảy ra chuyện.
Nhóm Mạnh Chương ở bên này không thèm để ý mấy cô sinh viên nữa, trợn mắt tiếp tục nói chuyện.
“Còn chuyện gì hay không, kể nghe một chút đi?”
Vì thế lại có người kể chuyện ma ở thư viện trung tâm thành phố, chuyện này còn dọa người hơn chuyện của Mạnh Chương, hoàn toàn cố ý, lúc này tất cả đều cảm thấy tiểu Mẫn làm quá.
Cứ kể chuyện xưa như thế, uống rượu, vui đùa đến hơn 10 giờ đêm, các đôi yêu nhau chia ra từng cặp, ngồi ở lều ngắm sao, nói lời âu yếm, hoặc ôm ấp hôn hít trong lều.

Giữa các lều trại đều có khoảng cách cho mọi người một chút không gian riêng. Lúc này trong đêm tối, không ai nghe được trong một lều trại nào đó vang lên một câu than thở: Tuy là ăn khuya không tốt, nhưng mà không thể từ chối lòng hiếu khách được.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.