Phô Mai mở mắt, nhận ra mình nằm trong một căn phòng xa lạ, mà trong đầu cô ấy bắt đầu hiện lên hình ảnh trước khi té xỉu.
"... Con mẹ nó." Phô Mai nghi ngờ đó chỉ là ảo giác của bản thân.
Lẽ nào mình bị chứng vọng tưởng, còn phát bệnh trên giường rồi té xỉu?
Phô Mai sờ soạng khắp nơi nhưng không thấy điện thoại của mình, nhanh chóng đứng lên mang giày đi ra ngoài.
Cô ấy thấy túi của mình treo ở trong phòng khách, mà người ngồi trên ghế sofa là Hạ Thì và một ông già lạ hoắc, tay chân cô ấy luống cuống nói: "Chuyện này... tôi..."
"Phô Mai, cậu đã tỉnh rồi?" Hạ Thì mừng như điên đứng lên: "Cậu không sao chứ?"
"Mình không sao." Phô Mai nhức đầu: "Chuyện này, đã gây thêm phiền phức cho cậu rồi, mình cũng không biết là mình còn mắc chứng bệnh này."
Hạ Thì: "..."
Cô còn đang nghĩ phải an ủi Phô Mai thế nào nhưng bây giờ xem ra Phô Mai đã tự tìm lý do cho mình, cô nhìn Lâm đại sư với ánh mắt kỳ lạ, cũng không biết có nên nói sự thật cho Phô Mai biết không.
Lâm đại sư bình tĩnh nói: "Hạ tiểu thư, cô có cần gọi chút thức ăn cho bạn cô không?"
"À, đúng vậy." Hạ Thì nhanh chóng gọi thức ăn bên ngoài, lại mang chút hoa quả cho Phô Mai lót dạ.
Phô Mai vừa ăn hoa quả vừa nói: "Mình thấy mình phải đặt vé máy bay quay về vào ngày mai, đã bất tỉnh rồi, mình cũng phải quay về kiểm tra một chút, nếu không thì không yên tâm."
Trong khoảng thời gian
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-rat-my-vi/1266928/chuong-21.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.