Ba ngày quấn quýt si mê, ôm ấp sưởi ấm cho nhau. Khi mặt trời lần nữa chậm rãi dâng lên, trong phòng chỉ còn lại lạnh lẽo.
Thủy Nhan mới mở mắt đã thấy đệm chăn không còn độ ấm, nàng hơi sửng sốt một chút, trong lòng đột nhiên có một chút mất mác....... Hắn đi rồi sao?
Thủy Nhan phủ thêm lớp áo mỏng, xoay người xuống giường, ánh sáng mặt trời có chút chói mắt, ở trong phòng ba ngày, nàng không cảm giác được ánh mặt trời chói mắt như vậy?
Phía sau lưng vẫn như cũ đau đớn, Úc Kỳ không gõ cửa trực tiếp bước vào, trên mặt vừa lãnh đạm vừa ai oán, có tiếc nuối, có bi thống.
Thủy Nhan kinh ngạc quay đầu, nhìn Úc Kỳ trước mắt.
Trên tay Úc Kỳ bưng một chén thuốc màu đen nhưng hắn tựa hồ như muốn bóp vỡ chén thuốc.
Thủy Nhan tự mình sửa lại mái tóc có phần rối loạn của mình, chậm rãi đi đến trước mặt Úc Kỳ, khóe miệng kéo mở ý cười, nàng biết hắn lo lắng cho nàng, có lẽ cũng có khả năng khinh thường nàng......
”Ngươi có biết đây là thuốc gì không?” Úc Kỳ đưa chén đầy nước trước mặt Thủy Nhan.
Thủy Nhan lắc đầu.
”Đây là Diêm Bộc Hạo bảo ta bưng cho ngươi, nữ tử bị hắn sủng hạnh qua đều phải uống xong chén thuốc này, ngươi đã hiểu chưa?” Giọng nói của Úc Kỳ có chút đau lòng.
Thủy Nhan sửng sốt một chút, đột nhiên bật cười thành tiếng, đem chén thuốc màu đen kia ném vỡ trên mặt đất.
Trong lòng cảm thấy phức tạp và đau khổ.
”Ta căn bản không cần uống thứ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-quan-lang-tien-ty-nguoc-ty/1511114/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.