Cơ thể này của Thời Lễ có lẽ đã bị bỏ đói khá lâu, tuy rằng có cảm giác có thể ăn hết một con trâu, nhưng khi thực sự bắt đầu ăn thì chỉ vài miếng đã no rồi. Cô sợ ăn nhiều sẽ khó chịu, vì thế buông đũa xuống. Thẩm Kinh Diễn lập tức nhận ra: "Không ăn?" "À, em no rồi." Thời Lễ gật đầu. Thẩm Kinh Diễn kinh ngạc: "Mới ăn chút thế này thôi? Khó trách em gầy như vậy, cứ tiếp tục như vậy sẽ bị suy dinh dưỡng." Cảm ơn, tôi đã sớm bị suy dinh dưỡng rồi. Thời Lễ cười suy tư: "Gần đây em ăn không được tốt, trước đây cũng không ăn nhiều, chỉ là hôm nay thức ăn thật sự ngon, nên cũng đã ăn nhiều hơn chút rồi." "Đúng là đồ ăn ở đây rất ngon, về sau nếu muốn ăn tiếp thì trực tiếp nói cho anh biết, anh đưa em đi." Thẩm Kinh Diễn ân cần nói. Thời Lễ phối hợp cười một cái, tạm dừng một lát rồi hỏi: "Chắc là việc kinh doanh ở đây rất rốt phải không?" Đôi đũa của Thẩm Kinh Diễn dừng lại một chút, gắp một ít cải thìa: "Khá tốt, loại phòng riêng như thế này, cần đặt lịch hẹn trước mới được." "Nhưng hình như hôm nay chúng ta không có hẹn." Thời Lễ nhìn anh một cách vô tội. Thẩm Kinh Diễn cười: "Anh đã hẹn trước rồi, vốn dĩ hôm nay muốn mời đồng nghiệp đi ăn tối, nhưng bọn họ đều có cuộc họp tạm thời không thể đến, còn muốn hủy bỏ, vừa vặn lại gặp được em, nên liền mang em tới nếm thử." "Thật là trùng hợp." Thời Lễ phụ họa mỉm cười. Thẩm Kinh Diễn nâng cốc nước về phía cô: "Đều là duyên phận, lấy trà thay rượu." Thời Lễ buồn cười liếc anh một cái, nâng cốc lên chạm vào anh. Thẩm Kinh Diễn tiếp tục ăn, Thời Lễ không đói liền giả bộ nghịch điện thoại, thật ra là đang lén nhìn anh, muốn nghĩ cách bắt chuyện. Không chờ cô nghĩ ra, Thẩm Kinh Diễn đã chủ động dò hỏi: "Gần đây em gặp phải khó khăn gì sao, có cần anh giúp gì không?" Thời Lễ dừng một chút, đột nhiên thở dài: "Anh không giúp được đâu.. Em cũng không có mặt mũi tìm anh hỗ trợ." Thẩm Kinh Diễn đặt đũa xuống, ngồi thẳng hơn một chút: "Em nói cho anh biết trước, rốt cuộc là chuyện gì?" Thời Lễ im lặng hồi lâu, khóe mắt hơi đỏ cúi đầu nói: "Em nợ người khác rất nhiều tiền." "Bao nhiêu?" Thẩm Kinh Diễn vừa nghĩ vừa hỏi. Thời Lễ ngẩng đầu nhìn anh một cái: "Năm trăm vạn.." Mau hỏi tôi vì sao thiếu nhiều như vậy, mau hỏi đi! Xin anh đấy! Trời cao dường như nghe thấu tiếng lòng của cô. "Vì sao em lại nợ nhiều như vậy?" Thẩm Kinh Diễn cau mày. Thời Lễ lau lau khóe mắt, nhìn thấy ngón tay vừa lau sạch có thêm một vệt đen. Cô giật giật khóe miệng, sau đó đau khổ kể lại câu chuyện thương tâm của mình: "Bố mẹ em mê cờ bạc, thua hết tiền, nợ nần chồng chất, họ tự sát, món nợ đổ lên người em, em không có khả năng trả lại, chỉ có thể trốn tránh, bây giờ đã không còn chỗ nào để đi." Thẩm Kinh Diễn hơi xúc động: "Đây là chuyện khi nào?" "Đã mười năm," Thời Lễ nói xong dừng một chút, cẩn thận liếc anh một cái, "Chỉ sau vài ngày anh đi cải tạo." Cô ở chỗ này đào một cái hố, giả định việc đánh bạc của ba mẹ lên một đoạn thời gian, dù sao cũng đã lâu rồi, cũng khó để xác minh. Lúc đó Thẩm Kinh Diễn có thể rõ ràng đem việc cô biến mất cùng với việc này liên tưởng đến nhau. Quả nhiên Thẩm Kinh Diễn sững sờ: "Em lúc trước không tới gặp anh, là vì.." "Lúc đó nợ nần chưa tới đường cùng, bọn họ muốn bán em cho một lão già để gán nợ, em không có cách nào, chỉ có thể bỏ trốn, kết quả khi trở về, họ cũng đã chết, để lại một món nợ khổng lồ." Thời Lễ không có ấn tượng tốt với bậc ba mẹ hút máu này, do vậy cũng không có gánh nặng tâm lý khi đổ tội cho họ. Ánh mắt Thẩm Kinh Diễn trở nên phức tạp: "Không ngờ.. Anh cho rằng, em là cảm thấy anh liên lụy em, cho nên rời đi."
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]