"Cách rời khỏi chỗ này?" ông cụ Trần nghe Tô Thanh Hành nói vậy, liền thở phào nhẹ nhõm. Bởi vì ông rất tin tưởng lời Tô Thanh Hành nói, nếu cậu đã nói có thể rời đi...
Vậy thì chắc chắn có thể đi rồi.
Trần Hùng Binh là một ông lão tám mươi hai tuổi, cho dù hiện giờ đang ở trong thế giới kinh dị, tình trạng cơ thể ông cũng không thể theo kịp cái tiết tấu chạy trốn nhanh này.
Có thể kiên trì đến tận bây giờ quả không hề dễ dàng chút nào.
Để cho một ông cụ an hưởng tuổi già đi vào thí luyện Minh giới, đặc biệt còn là một người từng có chiến công chất chồng như vậy, trong mắt Tô Thanh Hành cũng thấy có hơi tàn nhẫn, vậy nên trong quá trình thí luyện cậu cũng khó lòng không chiếu cố ông cụ hơn một chút.
"Đúng vậy, một câu nói trước đó của Lưu Hải đã cho cháu gợi ý." Tô Thanh Hành quay đầu lại nhìn thoáng qua Lưu Hải điên cuồng đã biến thành hình nhân giấy, "Hắn nói trên đời này không có điều gì là bất biến, thời gian cũng sẽ thay đổi."
"Tại sao tuyến đường chiếc xe này chạy không bao giờ thay đổi?" Tô Thanh Hành thả Tư Tư xuống đất, cho nó đi loanh quanh dưới đất, "Ông có bao giờ nghĩ tới điểm này không?"
"Bởi vì, ở đây chỉ có mỗi con đường này." Trần Hùng Binh ngẩn người, "Bất luận xe đi như thế nào, cuối cùng cũng sẽ trở lại trạm xe kia. A, phía trước là trạm xe kìa!"
Ngay phía trước xe buýt, trạm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-qua-that-la-mot-dai-lao/2710530/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.