Chương trước
Chương sau
"Được rồi, Lý Nột, ngươi đi xuống trước đi, còn nữa về sau đừng gọi ta là đại nhân, gọi ta là tiểu thư là được rồi."

Bỏ lại một câu nói nhẹ nhàng như vậy, Hạ Như Phong đi ra ngoài cửa.

Ánh sáng mặt trời rơi xuống khuôn mặt mang theo nụ cười của nàng, khiến cho mọi người nhìn thấy nụ cười kia đều ngạc nhiên.

Mạc Trúc vẫn chưa rời đi, ở chung với người Hạ gia thành một nhóm, vừa cười vừa nói, dường như là rất vui vẻ. Bỗng nhiên cảm giác được có người tới từ phía sau, hắn xoay người lại thì trông thấy Hạ Như Phong, trong mắt xẹt qua vẻ kinh diễm.

Sờ mũi, Mạc Trúc nói một câu không đến nơi đến chốn: "Muội tử, có vẻ như ngươi càng ngày càng đẹp."

Khóe miệng giật giật một chút, Hạ Như Phong khoanh tay trước ngực, mỉm cười nói: "Mạc đại ca, thật ra ta cảm thấy ngươi rất thích hợp làm dong binh."

Trở thành đệ tử của An đức Lâm, nhưng trên người hắn lại không có một chút kiêu ngạo nào, ngược lại có phần hào phóng thẳng thắn, không câu nệ tiểu tiết. Tính cách dễ nói chuyện với người khác, lại rất thích hợp với thân phận lính đánh thuê này.

“Ôi, ta cũng vậy nghĩ như vậy, nhưng sư phụ nhất định không cho ta ra ngoài rèn luyện." Không biết làm sao lắc đầu, Mạc Trúc liếc mắt nhìn Hạ Như Phong một cái, nói: "Đúng rồi, muội tử, ngươi muốn ra ngoài sao?"

"Ừ, ta có việc phải đi học viện Linh Phong, Mạc đại ca, ngươi thì sao?"

Thấy điệu bộ của Mạc Trúc không muốn rời đi, Hạ Như Phong không nói gì, không phải hắn cũng muốn ở lại đây chứ?

"Lão sư ta nói, khi ngươi chưa thăng cấp đến luyện dược sư lục phẩm thì để ta ở bên cạnh bảo vệ an toàn cho ngươi." Vỗ ngực, khóe môi của Mạc Trúc cong lên nụ cười mê hoặc, giọng nói thân mật.

"Được, vậy tùy ý đi! Ta rời đi trước."

Dù sao Hạ gia có rất nhiều phòng, thêm một người cũng chẳng sao, chỉ là dường như hôm nay không nhìn thấy Tà, không biết hắn đang ở đâu?

Lắc đầu, bỏ qua suy nghĩ ấy, Hạ Như Phong nhấc chân đi về phía học viện Linh Phong.

Trong phòng gỗ nhỏ, Thu Phong lão nhân tay chống sau gáy, dựa lên trên ghế, trong miệng lầm bầm một tiếng: "Haiz, rõ ràng tinh thần lực đã đủ rồi, vì sao mãi không thể đột phá đến tứ phẩm trung cấp chứ? Nếu không cố gắng, đệ tử sẽ vượt qua ta mất."

Như nhớ tới thiên phú biến thái của Hạ Như Phong, Thu Phong nghiến răng nghiến lợi ghen tị: "Thật sự là một tiểu biến thái, thật không biết nàng tu luyện như thế nào, sao lại có linh lực và luyện dược đều xuất sắc như vậy? Đúng rồi, tiểu biến thái kia còn là một triệu hoán sư..."

"Ôi, ta đang ghen tị cái gì? Tiểu biến thái kia là đệ tử bảo bối của ta, nàng phải càng biến thái một chút, tốt nhất là đột phá đến ngũ phẩm dọa chết hai cái lão già kia." Nghĩ đến đây, trên mặt của Thu Phong nở nụ cười đắc ý, thật giống như chính ông biến thái vậy.

Đúng lúc này, cửa phòng bị đẩy ra, cả người An Đức Lâm mặc áo bào trắng gọn gàng đưa lưng về phía ánh sáng mặt trời đi vào.

"Thu Phong lão nhân, ngươi có biết không, vừa rồi Mạc Trúc truyền đến một tin tức..."

Thu Phong đang đắm chìm trong tưởng tượng tốt đẹp, bất thình lình bị giọng nói không lịch sự làm xáo trộn suy nghĩ. Ngay lập tức ông từ trên ghế nhảy dựng lên, phẫn nộ quát: "Lão già chết tiệt kia! Nếu ngươi không nói ra một tin tức có ích, ta sẽ không để ý đánh với ngươi một trận đâu."

"Có ích có ích, nhất định rất có ích với ngươi." Vẻ mặt An Đức Lâm vẫn cười tủm tỉm như cũ nói: "Vừa rồi, Mạc Trúc dùng đá đưa tin truyền đến cho ta một tin tức, nghe nói đệ tử kia của ngươi tỷ thí luyện dược với vị luyện dược sư cao cấp của Lưu Vân tông kia, kết quả, haiz..."

Nói tới đây, An Đức Lâm lắc đầu, bất dắc dĩ thở dài một tiếng.

"Lão già này, nói mau, kết quả thế nào?"

Vừa nghe nói có liên quan đến đệ tử của mình, trái tim của Thu Phong như bị nâng lên. Trông thấy biểu cảm của An Đức Lâm, chẳng lẽ nàng thua trận? Cũng phải, đối phương là luyện dược sư tứ phẩm trung cấp, cho dù Hạ Như Phong là thiên tài thì cũng không có cách nào thắng hắn.

Một thiên tài trẻ tuổi như Hạ Như Phong, tâm cao tinh thần lớn là bình thường, nhưng tỷ thí thua, sao nàng có thể chịu được? Có thể vì vậy mà nản lòng hay không? Không được, Thu Phong bắt đầu thấy lo lắng cho Hạ Như Phong.

"Đệ tử kia của ngươi, chẳng những cuối cùng đạt được thắng lợi, mà nàng còn luyện chế ra đan dược ngũ phẩm cấp thấp."

Vẻ mặt của An Đức Lâm đầy bất đắc dĩ nhớ ngày đó ông cố gắng làm nhiều như thế mới có thể đột phá đến ngũ phẩm, bây giờ một thiếu nữ mười lăm tuổi, đã là luyện dược sư ngũ phẩm cấp thấp. Việc này với hắn mà nói đúng là đả kích lớn.

"Ầm."

Một tiếng vang truyền đến, An Đức Lâm sửng sốt một chút, phóng tầm mắt nhìn lại, đã thấy Thu Phong ngã từ trên ghế xuống từ khi nào chẳng hay. Áo choàng lúc đầu vô cùng bẩn nay càng thêm lộn xộn bẩn thỉu không chịu nổi.

Nháy mắt, vẻ mặt An Đức Lâm không hiểu hỏi: "Này... Thu Phong lão nhân, ngươi làm sao thế? Chẳng lẽ ngươi bị bệnh nặng? Ngay cả đứng đều không yên?"

"Bệnh nặng? Bệnh nặng con mẹ ngươi." Từ trên mặt đất bò lên, vuốt bộ tóc rối bù, Thu Phong hung ác trừng mắt nhìn An Đức Lâm một cái.

Bệnh nặng? Ngươi đã thấy linh quân bị bệnh sao? Nếu có thể phát bệnh, vậy thì đó không phải là linh quân.

Trong bụng Thu Phong lúc này oan ức vô cùng, vừa rồi ông còn đang nghĩ, nếu nàng có thể đột phá đến ngũ phẩm thì thật tốt. Nhưng đây cũng chỉ là suy nghĩ mà thôi, ai biết một ý nghĩ như vậy, nàng thật đúng là đã đột phá.

Hơn nữa ông còn hy vọng, sau khi đệ tử bảo bối của mình đạt tới ngũ phẩm, sẽ đi dọa hai lão già An Đức Lâm và Phong Lạc kia. Ai ngờ, người cuối cùng bị dọa lại là mình.

Ngươi nói xem, ông có thể không oan ức sao?

"Hừ, cho dù nàng trở thành luyện dược sư ngũ phẩm cấp thấp, vậy cũng là đôi mắt ngọc ngà biết nhìn người của Thu Phong ta đã nhận nàng làm đệ tử." Sau khi nói xong câu này, Thu Phong lại nở nụ cười đắc ý dào dạt.

An Đức Lâm cũng cười rất vui vẻ: "Luyện dược sư ngũ phẩm cấp thấp, công hội luyện dược của chúng ta có hai vị luyện dược sư ngũ phẩm cấp thấp, ha ha..."

"Biến con mẹ ngươi đi, đệ tử của ta từ khi nào trở thành người của công hội luyện dược ngươi?" Nghe thấy thế, nụ cười của Thu Phong chợt tắt ngay lập tức, nhìn vào ánh mắt của An Đức Lâm, thật giống như An Đức Lâm đoạt vật báu trân quý nhất của ông, là kẻ thù không đội trời chung với ông.

Đảo cặp mắt trắng dã, An Đức Lâm xem thường một câu: "Lão già này, ngươi bị chứng bệnh ngu ngốc của người già à? Ngươi quên nàng là trưởng lão danh dự của công hội luyện dược ta rồi sao? Đó cũng là thuộc về công hội luyện dược của ta."

Ngay lúc hai lão nhân không ai nhường ai, lại không cẩn thận liếc nhìn bóng dáng từ bên ngoài đi vào, bọn họ nhất thời ngừng giao chiến võ mồm, mặt đầy tươi cười đi lên nghênh đón.

Cách đó không xa, Hạ Như Phong đã trông thấy nụ cười đáng khinh của hai lão gia hỏa này, cả người không nhịn được dựng thẳng tóc gáy lên, cho dù từng đối mặt với sự đuổi giết của hai nhà Hỏa Vân, hoặc là cùng Hỏa Linh thi chạy, nàng cũng không cảm giác sởn gai ốc như thế này.

Cho nàng một lựa chọn, nàng thà chiến đấu với cường giả, cũng tuyệt đối không muốn nhìn thấy nụ cười kia của bọn họ bây giờ.

"Ha ha, nha đầu kia, cuối cùng con cũng trở lại, ta chờ con ở đây lâu lắm rồi đấy." An Đức Lâm vuốt nhẹ chòm râu trắng, cười lớn hai tiếng rồi đi đến, hiển nhiên hôm nay tâm trạng của ông vô cùng tốt.

"Đệ tử ngoan, đồ nhi ngoan, con có mệt không, có cần sư phụ rót trà cho con hay không?" Đầu tóc của Thu Phong vô cùng rối bù, mặt lại nở nụ cười lấy lòng.

Một cường giả linh quân lại lấy lòng một đại linh sư? Nếu nói ra thì ai sẽ tin? Nhưng sự thật chính là như vậy.

"Nói đi, rốt cuộc hai người có chuyện gì?" Im lặng xoa huyệt thái dương, Hạ Như Phong liếc mắt nhìn hai người bọn họ một cái, rồi mới mở miệng hỏi.

Thu Phong xoa bàn tay, vẻ mặt nịnh nọt: "Cái kia, nghe nói con luyện chế được một viên đan dược ngũ phẩm cấp thấp? Thu Phong ta sống lâu như vậy, nhưng vẫn chưa từng nếm thử mùi vị đan dược ngũ phẩm cấp thấp. Con có thể hay không..."

Cho dù Thu Phong là bằng hữu tốt của An Đức Lâm, nhưng xác xuất luyện chế thành công đan dược ngũ phẩm cấp thấp cực kì thấp, mỗi lần luyện chế thành công một viên, thì An Đức Lâm đều xem như bảo bối mà giấu đi. Cho dù ông ra giá cao tới đâu, cũng không lay động.

Vì thế, đến tận ngày hôm nay Thu Phong quả thật chưa từng nếm thử mùi vị của đan dược ngũ phẩm cấp thấp.

"Không được." Rốt cuộc Hạ Như Phong cũng hiểu được khác thường của hai người này, nhưng nàng vẫn dứt khoát cự tuyệt thỉnh cầu của Thu Phong.

Thất vọng cúi đầu xuống, cũng phải, dù mình là sư phụ của nàng, nhưng đan dược ngũ phẩm trân quý như vậy, sao có thể dễ dàng đưa đi chứ? Cho dù mình là sư phụ của nàng thì vẫn không thể đạt được.

"Đan dược này con đã sắp đặt rồi, người là cường giả linh quân, dùng viên đan dược  đột phá bình cảnh Linh Vương này thì rất lãng phí." Biết Thu Phong hiểu lầm lời nói của mình, ngay lập tức Hạ Như Phong giải thích: "Nếu sư phụ có nhu cầu, thì hãy cầm dược liệu đi tìm con, con sẽ giúp sư phụ luyện chế."

Ánh mắt ngay lập tức sáng ngời, Thu Phong gật đầu vẻ mặt kích động. Nhưng Hạ Như Phong lại nói một câu kế tiếp: "Chỉ là, một khoảng thời gian này, chỉ sợ con không rảnh, hai tháng sau đi, hai tháng sau con sẽ bắt tay vào giúp sư phụ luyện chế."

Nàng có thể luyện chế đan dược ngũ phẩm nguyên nhân là vì máu, việc này cũng không thể để cho người khác biết được, cho dù là người nàng tin tưởng thì cũng không thể. Bởi vì việc này là rất quan trọng, nàng tin sư phụ sẽ không hại mình, nhưng đại lục này có nhiều cái ngoài dự tính. Nàng chỉ biết một loại đan dược có thể để cho người uống không giữ lại bí mật của mình chút nào mà nói ra toàn bộ.

Vì tính mạng của mình, nàng không thể không cẩn thận.

Hai tháng là đủ, trong hai tháng sẽ để cho kỹ thuật luyện dược của mình chính thức đột phá đến ngũ phẩm, sau đó giúp sư phụ luyện chế.

"Được!” Thu Phong gật đầu, chỉ là hai tháng thôi, với ông mà nói, đây là thời gian trong nháy mắt.

An Đức Lâm hâm mộ nhìn Thu Phong, chính mình cũng là luyện dược sư ngũ phẩm cấp thấp, đương nhiên không thể không biết xấu hổ để cho Hạ Như Phong giúp mình luyện dược. Nhưng nghĩ đến lời hứa Hạ Như Phong từng hứa hẹn, trong lòng ông lại tốt lên rất nhiều.

Bây giờ đã là ngũ phẩm cấp thấp, đột phá đến lục phẩm cũng không còn lâu lắm. Nhưng nàng đã hứa luyện chế đan dược lục phẩm vì mình, đến lúc đó, chính mình cũng có thể đi những quốc gia khác khoe khoang một phen.

"Đúng rồi, sư phụ, ta đến đây là vì muốn nói cho người một chuyện..." Hạ Như Phong lập tức nhớ lời của Lý Nột nói với chính mình, kể lại tất cả một lần nữa, sau đó mi tâm vừa nhíu, hỏi: "Sư phụ, chuyện này hai người thấy thế nào?"

Nghe vậy, vẻ mặt của hai người đồng thời trở nên nghiêm túc, nụ cười trên mặt cũng theo đó biến mất đi.

"Nha đầu kia, con có còn nhớ rõ khoảng thời gian trước kia con đi công hội luyện dược đã gặp vị lão nhân kia không? Ông ta chính là đệ nhất cao thủ Lâm Phong quốc, Phong Lạc lão nhân." Thu Phong thở dài, nói.

"Cái gì?" Vị lão giả áo bào xanh thanh nhã kia, lại là trưởng lão thủ hộ hoàng tộc? Hạ Như Phong hơi sửng sốt, liền phục hồi tinh thần lại, đợi Thu Phong nói tiếp.

"Nói đến như thế, mục tiêu của độc dược sư kia là ở chỗ Phong Lạc lão nhân, với giao tình của chúng ta với Phong Lạc lão nhân, tất nhiên không thể nhìn ông gặp nguy hiểm mà ngồi nhìn không quan tâm được. Đi, chúng ta vào cung một chuyến, chuyện này cần phải nói với Phong Lạc lão nhân..."

Thu Phong và An Đức Lâm muốn vào cung, những thị vệ cung đình đó tất nhiên không dám ngăn cản, trực tiếp để bọn họ đi vào.

Đường nhỏ uốn lượn trái phải, ba bước một lầu, mười bước một đình, trang trí rực rỡ tỏ ra hoàng cung cao quý uy nghiêm. Có lẽ đi khoảng nửa khắc đồng hồ, mới đến chỗ ở của trưởng lão thủ hộ hoàng tộc.

"Phong Lạc lão nhân, Phong Lạc lão nhân, ngươi ở đâu?"

Có thể hô to gọi nhỏ như thế, cũng chỉ có Thu Phong mà thôi.

Phong Lạc nghe thấy gọi ông, chậm rãi từ trong phòng đi ra, cả người mặc áo bào xanh khẽ hất, bước chân tao nhã nhẹ nhàng, trông thấy hai vị bằng hữu, ông ôn hòa mở miệng nói: "Ta nói, các ngươi hai cái lão già này, không phải chán ghét nhất là hoàng cung sao? Sao lại tới đây tìm ta?"

"Còn không phải xảy ra chuyện lớn..."

Lúc này, Thu Phong nói việc Hạ Như Phong thu phục Lý Nột, và nói lại lời của Lý Nột một lần nữa.

Nghe thấy lời nói của Thu Phong, vẻ mặt của Phong Lạc càng ngày càng trầm, đợi sau khi ông nói xong, mới hừ lạnh một tiếng: "Tần vương thật đúng là to gan! Cho rằng có độc dược sư là có thể đối phó ta sao? Nếu ta dễ dàng bị mắc bẫy như vậy, thì ta đây cũng đã không phải là Phong Lạc."

"Phong Lạc lão nhân, cẩn thận vẫn hơn, ai mà biết thực lực của độc dược sư kia chứ?" An Đức Lâm nghe thấy lời nói của Phong Lạc, lắc đầu: "Nhưng mà, Tần vương quả thật rất dũng cảm, cũng dám cất giấu độc dược sư."

"Đúng rồi, Thu Phong, đệ tử này của ngươi đã đột phá đến ngũ phẩm sao? Thật hâm mộ ngươi lão gia hỏa này!" Phong Lạc nhìn về phía Hạ Như Phong, trong mắt có không che dấu tán thưởng chút nào, sau đó tiếc hận thở dài.

Vì sao nàng lại không phải là đệ tử của mình chứ?

"Được rồi, Phong Lạc lão nhân, mọi chuyện đều đã nói cho ngươi, chúng ta cũng không tại đây ngây người lâu, không khí trong hoàng cung, thật con mẹ nó rất áp lực, có lẽ vẫn nên rời khỏi đây thật nhanh!"

Thu Phong nhíu mày, với tính tình của ông, rất khó ở lại lâu trong hoàng cung.

Ngay lúc bọn họ xoay người rời đi, trước mặt có hai người đi tới, trong đó có một người Hạ Như Phong đã gặp mặt một lần.

Đi ở phía trước là nam tử mặc long bào, trên người có khí thế uy nghiêm của bậc đế vương, phía sau ông, là một nữ tử áo hồng đang cúi đầu đi theo sát, ở lúc nữ tử áo hồng nâng mắt, thì vừa đúng lúc nhìn thấy Hạ Như Phong.

"Là ngươi?" Nàng không khỏi kinh hô lên, sau đó oán hận cắn răng nói: "Không ngờ ngươi lại còn dám đến hoàng cung của chúng ta, phụ hoàng, chính nàng đã đánh nhi thần, nhị hoàng tỷ và tam hoàng huynh nữa." Hơi nhíu mày, Hạ Như Phong lạnh nhạt liếc nàng một cái, vốn không chú ý nhiều.

Lạc Diệu Thiên dừng bước lại, quay đầu lạnh lùng nhìn tứ công chúa, sau đó thu hồi ánh mắt, nhìn về phía Thu Phong và An Đức Lâm thân thiện gật đầu, nói: "Thu Phong viện trưởng. An Đức Lâm hội trưởng, các ngài cũng ở đây à? Sao không ởi lại lâu thêm một lát?" Thu Phong và An Đức Lâm cảm thấy có chút nhàm chán, vẻ mặt lạnh nhạt gật đầu với Lạc Diệu Thiên.

Với tư cách là cao thủ Linh Quân, bọn họ nhìn thấy hoàng đế, căn bản cũng không có nhiều tôn trọng cho lắm, hơn nữa, bọn họ còn là thủ lĩnh của hai thế lực khác nữa.

Nhưng mà, người khác nhìn thấy hoàng đế đều phải quỳ xuống hành lễ, bằng không đó đúng là không tôn trọng hoàng đế.

Tứ công chúa nhìn thấy Hạ Như Phong đứng ở bên cạnh Thu Phong, mà không có cấp bậc lễ nghĩa nào, lập tức kêu lớn lên: "Tiện dân, ngươi thật là to gan, nhìn thấy phụ hoàng và bản công chúa lại không quỳ xuống hành lễ. Ngươi đúng là tội khi quân phạm thượng."

Lúc đầu khi tứ công chúa cáo trạng, Thu Phong và An Đức Lâm chỉ coi như tiểu nha đầu hồ nháo, không để ý tới. Bây giờ, lời của nàng thật sự có chút quá đáng, ngay lập tức hai ánh mắt lạnh lẽo đều nhìn qua, ngay cả An Đức Lâm đang cười từ ái cũng thu nụ cười lại.

Quỳ? Hạ Như Phong cười lạnh, cuộc đời này của nàng, sẽ không quỳ trước một ai, cho dù đó là hoàng đế cũng tuyệt đối không quỳ xuống.

"Ngươi..." Thấy nàng không để mình vào mắt, tứ công chúa biến sắc, đang muốn nói lời day dỗ, thì một giọng nói lạnh lùng xẹt qua bên tai, làm trái tim của nàng đều đông cứng lại.

"Xin lỗi." Phong Lạc mặc áo bào xanh tao nhã từ trong phòng bước ra, giọng nói cũng không còn ôn hòa như trước nữa, lạnh lùng vang lên: "Lập tức xin lỗi nàng."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.