Chương trước
Chương sau
"Vị mỹ nữ này, ta là Ưng Vương vương giả trên bầu trời, nếu bàn về tốc độ bay, thì không có một Linh Thú nào có thể vượt qua ta." Ưng Vương ngẩng đầu đen lên, cao ngạo tự đắc nói.

Đại Bằng đứng ở trong không gian của Hạ Như Phong nghe được nó khoe khoang, đảo cặp mắt trắng dã, tuy thực lực không bằng Ưng Vương, nhưng vương giả chân chính trên bầu trời, không phải Kim Sí Đại Bằng Vương thì còn ai.

Nếu Ưng Vương là vương giả trên bầu trời, như vậy nó là cái gì?

"Ha ha, có lẽ tốc độ của Đại Địa Chi Hùng ta không linh hoạt bằng Ưng Vương, nhưng thực lực của ta là mạnh nhất." Đại Địa Chi Hùng di chuyển cơ thể thô to, ngốc nghếch xoa đầu, điểm ấy có chút giống Hồ Lão Tam.

"Ta thì không có gì phải nói?" Tuyết Sư nghiêng đầu, nó chớp đôi mắt xinh đẹp: "Vẻ ngoài của ta là xinh đẹp nhất trong ba Thú."

Các Thú đã giới thiệu xong, nhưng mọi người vẫn chưa từ trong kinh ngạc hoàn hồn lại, đều há to miệng, hiện ra tình trạng hóa đá.

Nói... Nói chuyện ... Linh Thú nói chuyện ...

A, trời ạ, bọn họ đang nằm mơ sao? Sao Linh Thú có thể mở miệng nói chuyện chứ?

Chẳng lẽ chúng nó... đều là Thú lục giai?

Tin tức mang tính bất ngờ này, như thiên lôi mãnh liệt, đánh cho mọi người trong khét ngoài sống, cơ thể lung lay mấy lần, mới miễn cưỡng chống đỡ không ngã sấp xuống.

Ba Thú lục giai, tương đương với ba cường giả Linh Quân, còn có Mộ Dung Thanh Nguyệt nữa, vậy đã nói lên, Hạ gia có được bốn Linh Quân... 

Có vẻ Linh Quân trong học viện Linh Phong, công hội luyện dược và hoàng thất, cũng chỉ có ba hoặc bốn người?

"Mị Nhi?" Khẽ nhíu mày, Hạ Như Phong khẽ cười nói: "Ngươi chọn rồi khế ước đi!"

"A.. A…" Cốc Mị Nhi mơ màng gật đầu, mơ mộng đi đến trước mặt ba Thú, lựa chọn của nàng là Đại Địa Chi Hùng với danh tiếng có sức mạnh, chờ khế ước xong, vẫn mơ mộng như ở trên mây.

Thú lục giai, nàng... Có được một Thú lục giai sao? Như vậy, thiên hạ to lớn này làm gì có nơi nào nàng không đi được.

Hạ Ngân Nguyệt cực kỳ hâm mộ nhìn Cốc Mị Nhi, trong mắt hiện lên thất vọng, đáng tiếc nàng không phải Triệu Hồi Sư, không thể khế ước với Linh Thú...

"Biểu tỷ, tỷ cũng chọn một Linh Thú đi! Không thể khế ước, cũng có thể trở thành bằng hữu mà." Nhìn thấy Cốc Mị Nhi khế ước với Đại Địa Chi Hùng, Hạ Như Phong mới nhìn về phía Hạ Ngân Nguyệt, nói.

Đại lục này, không phải chỉ có Triệu Hồi Sư mới có Triệu Hồi Thú làm bạn.

Nếu là người và Thú tâm đầu ý hợp, cũng có thể kết bạn mà, chỉ là ước muốn như thế rẩt ít nhiệm màu, rất ít Linh Thú sẽ trở thành bằng hữu với nhân loại, nhất là Linh Thú có trí tuệ cao cấp.

"Ta... Ta cũng có thể có một Linh Thú sao?" Hạ Ngân Nguyệt sửng sốt, trong mắt đầy vui sướng.

"Ừ." Hơi gật đầu, Hạ Như Phong nhẹ giọng đáp ứng một tiếng.

Lúc đầu, Hạ Ngân Nguyệt liếc mắt một cái đã nhìn trúng Tuyết Sư xinh đẹp đáng yêu, mà Tuyết Sư cũng rất có thiện cảm với Hạ Ngân Nguyệt ôn nhu mang theo một phần kiên cường, hai người ăn ý với nhau, lúc này đã đứng chung một chỗ.

Huống chi, nó cũng không bị khế ước, nói đúng ra bản thân vẫn tự do, chỉ là có thêm một bằng hữu là nhân loại mà thôi.

"Về phần ngươi... Ưng Vương, ta tự có an bài, đoạn thời gian này, ngươi hãy ở đây đi!" Vuốt cằm, Hạ Như Phong nghĩ đến huynh trưởng ở xa, khuôn mặt tươi cười càng động lòng người hơn: "Đúng rồi, đợi ba các ngươi đột phá đến thất giai, ta sẽ luyện chế cho các ngươi Hóa Hình Đan."

Linh Thú thất giai có thể hóa hình, thì nhất định phải dùng Hóa Hình Đan.

Đây cũng là nguyên nhân vì sao luyện dược sư sẽ được Linh Thú chào đón, dù rất nhiều Linh Thú xem thường nhân loại từ trong xương tủy, nhưng với luyện dược sư, vẫn cung kính hơn, chỉ vì Linh Thú hóa hình cần luyện dược sư cho Hóa Hình Đan.

Nhưng mà Hóa Hình Đan rất khó luyện chế, cấp bậc phải đạt tới thất phẩm cao cấp, đây cũng là vì sao Linh Thú trong gia tộc cường đại, Thú hóa hình yếu hơn những Linh Thú trong gia tộc rất nhiều.

Một khi Linh Thú hóa hình, lực công kích chính là tăng lên nhiều lần, Linh Thú bình thường so với Thú hóa hình mà cấp bậc ngang nhau, thì Thú hóa hình chỉ cần một chiêu, là có thể một giây giết chết.

Vì vậy, Hóa Hình Đan tôn quý, các Linh Thú rõ ràng nhất.

Trong ánh mắt ba Thú tràn đầy tia kích động, bọn nó vốn đến đây cũng không phải tự nguyện, mà là bị huynh đệ Hồ gia bức ép, nhưng đến bây giờ, bọn nó biết ơn Hồ Lão Đại và Hồ Lão Tam đã tặng mình cho người khác biết nhường nào.

Hóa Hình Đan... Đúng là Hóa Hình Đan!

Với năng lực cấp bậc của mình, căn bản không thể đạt được Hóa Hình Đan, lúc này, lại có người nguyện ý tặng Hóa Hình Đan cho mình, cho nên ba bọn nó không thể không kích động.

Nhưng Cốc Mị Nhi chưa đến cấp bậc này như bọn nó, cho nên cũng không biết Hóa Hình Đan là cái gì...

Nếu không phải Hạ Như Phong có một Thú viễn cổ là Bạch Thụy, đoán chừng cũng sẽ không biết nhu cầu đó của Linh Thú.

"Việc ngày hôm nay, hãy lập thành cơ mật cao nhất của Hạ gia cho ta, nếu có ai tiết lộ tin tức này ra, thì sẽ là kẻ địch của Hạ Như Phong ta, sẽ bị ta cả đời đuổi giết không ngừng." Sau khi nói xong những lời này, ánh mắt lạnh lùng của Hạ Như Phong lướt qua trên người mọi người ở Hạ gia.

Trải qua tuyển chọn của Mộ Dung Thanh Nguyệt, và hoàng thất hỗ trợ, người gia nhập Hạ gia càng ngày càng nhiều, nàng cũng nên bồi dưỡng một nhóm thân tín, làm thân tín thì cần phải có trung thành.

Cho nên, nàng dùng việc này để dò xét.

Nếu có gia tộc khác đến thăm dò, nhất định sẽ từ miệng những người này mà biết được việc này, đến lúc đó, nàng có thể biết, ai thật sự nguyện trung thành với Hạ gia, ai lại do dự.

Bị ánh mắt lạnh lẽo đầy cảnh cáo của nàng quét qua, những người đó đều sợ run cả người, ngay lập tức, giọng nói nhàn nhạt của Hạ Như Phong lại vang lên: "Đương nhiên, các ngươi cũng biết, chăm chỉ làm việc vì Hạ gia, ta sẽ không bạc đãi các ngươi, những đan dược đó, mỗi tháng đều phát số lượng nhất định, đến cấp bậc cao nhất, cũng sẽ cung cấp cho đan dược đột phá, chắc chắn những người khác sẽ không có đãi ngộ tốt như các ngươi, không phải sao?"

Tất cả mọi người chấp nhận gật đầu, đãi ngộ khi gia nhập Hạ gia, hiển nhiên là những gia tộc khác đều không có.

"Con người lúc còn sống mưu cầu cái gì? Còn không phải tiền tài và mỹ nữ, độc nhất khắp bốn phương sao? Nhưng mà có được những thứ này thì điều kiện tiên quyết lại là cái gì?" Nói đến đây thì dừng một chút, rồi nàng mới nói: "Có thể có được điều kiện tiên quyết đó, thì ngươi phải có đủ thực lực, không có thực lực, tất cả đều là mây bay."

"Các ngươi thấy không, những Linh Thú chúng nó thế nào? Ta sẽ không nói, sẽ cho các ngươi mỗi người một Thú lục giai, bởi vì rất không thật tế, nhưng mà dưới lục giai, có lẽ ta sẽ vì các ngươi mà bắt lấy ngay, cho dù các ngươi không phải Triệu Hồi Sư, nhưng nếu các ngươi để tâm đối xử với chúng nó, bọn nó sẽ tiếp nhận ngươi, trở thành đồng bạn hỗ trợ mà tiến lên."

Nghe vậy, ánh mắt những người đó lướt qua trên người Ưng Vương, trong mắt không che dấu thèm nhỏ dãi chứng minh ý nghĩ trong lòng bọn họ chút nào.

Cho dù không phải Thú lục giai, chỉ cần có thể có được một Linh Thú, bọn họ đã thấy vừa lòng rồi...

"Nhưng mà, muốn Linh Thú thật lòng chiến đấu vì ngươi, ngươi cũng phải đối xử thật lòng với bọn nó, đồng bọn là có thể yên tâm giao sau lưng cho đối phương, cho nên sau này, nếu ta tìm Linh Thú đến đây cho các ngươi, ai dám tổn thương chúng nó mà nói, thật xin lỗi, ta sẽ thu những Linh Thú đó lại."

Lời này, Hạ Như Phong cố ý nói cho ba Thú nghe.

Nếu muốn chúng nó hoàn toàn tự nguyện trung thành, lợi ích quyến rũ vẫn không đủ, dù sao không có Linh Thú nào tình nguyện bị nhân loại lợi dụng, vì vậy, lúc này nàng mới đồng ý thừa nhận nếu như này, nếu có người bất trung với Linh Thú, nàng sẽ trả tự do cho chúng nó.

Như thế, chắc chắn ba Thú sẽ giao lòng trung thành của mình ra, sau này mình cũng có thể yên tâm rời khỏi Lâm Phong quốc...

Khẽ thở ra một hơi, cuối cùng nàng nói: "Bây giờ, ta không quan tâm các ngươi từng nguyện ý trung thành với người nào, tất cả trước kia ta có thể không truy cứu, nhưng tiến vào Hạ gia, thì là người của Hạ gia, nhất định phải quên tất cả cho ta, nếu ai phản bội Hạ gia, ta sẽ diệt cả nhà hắn, tin tưởng ta, ta có thực lực này."

Có lẽ, họa diệt môn quả thật tàn nhẫn, nhưng nếu không tàn nhẫn, những người này không sợ hãi được.

Hơn nữa, nàng cũng không phải thích tranh chấp quá khứ với người khác.

Cho dù trước kia những người đó nguyện trung thành với người phương nào, cũng không quản bọn họ gia nhập Hạ gia có mục đích của mình hay không, nàng đều có thể bỏ qua chuyện cũ, cái nàng cần chỉ là lòng trung thành của bọn họ sau này mà thôi.

"Như Phong?" Ngay lúc này, bên ngoài sân, một giọng nói dịu dàng như gió từ từ vang lên.

Mộ Dung Thanh Nguyệt đứng ở ngoài viện, cơ thể của hắn thon dài thẳng tắp, tóc trắng như tuyết không gió mà bay, trên khuôn mặt tuấn mỹ như trích tiên kia đầy kinh ngạc và mừng rỡ, sau đó bước chân nhanh chạy đến...

"Như Phong, ngươi không có việc gì, thật tốt quá, ta..." Mộ Dung Thanh Nguyệt muốn nói lại thôi, trong hai mắt kia đầy vẻ nhu hòa, ngay cả khuôn mặt vẫn cứng ngắc hơn hai tháng này, lúc nhìn thấy thiếu nữ cũng trở nên đặc biệt ôn nhu.

Có trời mới biết, hai tháng này, hắn đã lo lắng thế nào, nếu nàng có chuyện ngoài ý muốn gì, hắn sẽ làm cho toàn bộ hoàng thành đều vì nàng phải chôn cùng...

"Thật xin lỗi, Thanh Nguyệt, để cho các ngươi lo lắng rồi." Khóe môi cong lên cười nhạt, giọng nói của nàng nhu hòa, khẽ nói.

Với người thật sự quan tâm và để ý nàng, nàng sẽ không đối xử như người bình thường, dùng thái độ lạnh nhạt lúc nóng lúc lạnh kia, bởi vì cho dù là Cốc Mị Nhi, Hạ Ngân Nguyệt hay là Mộ Dung Thanh Nguyệt... Đều là người thân của Hạ Như Phong nàng.

Cũng vĩnh viễn là nghịch lân cả cuộc đời này của nàng....

Sau đó, Mộ Dung Thanh Nguyệt nói từng cái rung chuyển mấy ngày gần đây trong hoàng thành với nàng, lúc nghe nói Thu Phong vì nàng mà không tiếc muốn giết lục trưởng lão, lại càng không để cầu tình của những trưởng lão còn lại vào trong lòng, lòng của nàng tràn đầy cảm động.

Nhưng mà, Hạ Như Phong trở về, làm cho toàn bộ hoàng thành bình yên trở lại.

Bình yên này rốt cuộc là tạm thời hay là mãi mãi, thì không ai biết được.

Chỉ là mặc kệ hoàng thành dạo này yên tĩnh thế nào, trước cửa Hạ gia vẫn luôn đầy người, nói không ngừng, từ lúc Hạ Như Phong trở về, những người đó biết được thân phận của nàng, đều mang theo lễ vật đến cửa thăm hỏi.

Đương nhiên, Hạ Như Phong rất nhiều việc, bận không có thời gian tiếp đãi những quyền cao chức trọng trong hoàng thành, cho dù có thời gian, với tính cách của nàng cũng sẽ không đi, vì vậy nhiệm vụ này, lại giao cho Mộ Dung Thanh Nguyệt, hiển nhiên, Mộ Dung Thanh Nguyệt rất có tiềm chất làm quản gia.

Lúc này, bầu trời trong lành, hôm nay thiếu nữ mặc y phục đỏ đầy lão luyện, tóc cũng dùng dây đỏ búi lên, gió nhẹ lướt qua, mất đi lạnh nhạt thờ ơ như ngày xưa, ngược lại hiện ra mấy phần tư thế oai hùng mạnh mẽ.

Trước mặt của nàng, một trăm người đứng thẳng, những người đó cao thấp mập ốm không giống nhau, nhưng mà lại có một cái điểm giống nhau, đó chính là, trong mắt bọn họ đầy lạnh lùng.

Đây là một loại bản chất lạnh lùng của con người.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.