"Lâm Nghị." Sắc mặc Hỏa trưởng lão lại thay đổi, ánh mắt âm trầm lạnh lùng nhìn chằm chằm nam tử trung niên, trong giọng nói áp chế lửa giận, phất áo bào và nói: "Ngươi chính là đang chiêu đãi khách quý đến viện Linh Sư ta như vậy sao?"
Lâm Nghị đột nhiên ngẩn ra, ngẩng đầu lên, dường như là không hiểu ý tứ của Hỏa trưởng lão.
"Hỏa trưởng lão, bọn họ không phải là khách quý gì cả, bọn họ chỉ là một đám phế vật đến từ Tây Huyễn đại lục..."
"Phế vật? Ha ha ha, Lâm Nghị, ngươi có cái tư cách gì mà nói lời này, nếu Linh Quân Nhất cấp chưa đầy hai mươi là phế vật, vậy thì ngươi tính cái gì?" Khóe miệng cong lên một chút nhạo báng, Hỏa trưởng lão không hề để cho hắn một chút mặt mũi: "Đừng cho là ta không biết, bởi vì ngươi từng bị yêu nghiệt Lam Phong kia đánh mà ngươi lại không thể đi tìm hắn báo thù, bởi vậy mới hận tất cả những người Tây Huyễn đại lục, có bản lĩnh thì ngươi đi tìm Lam Phong đi, ở trong này quan báo tư thù (lợi dụng việc công để trả thù cá nhân),thì coi là bản lĩnh gì chứ?"
Sau khi nói xong, Lâm Nghị hoàn toàn không thể nghe vào, bên tai hắn vẫn chỉ vòng quanh một câu nói kia của Hỏa trưởng lão.
Linh Quân Nhất cấp, trong nhóm người này lại có Linh Quân Nhất cấp, làm sao có thể, không, hắn không tin, hắn có chết cũng không tin...
"Hồng Lâm, hắn không thích hợp làm chức vị quản sự này, ngươi an bài một người thích hợp lần nữa đi!" Hỏa trưởng lão thu ánh mắt lại, không để ý tới vẻ mặt kinh ngạc của Lâm Nghị mà mỉm cười với Hạ Như Phong, nói: "Nha đầu, có một số chuyện ta nghĩ muốn một mình tâm sự với ngươi, như thế nào?"
Hạ Như Phong gật đầu, không nói gì, ánh mắt nhìn về phía nhóm người Lam Đồng.
Lam Đồng ngáp một cái, mỉm cười: "Như Phong, chúng ta ra ngoài đi dạo, các ngươi từ từ nói chuyện."
Dứt lời, thì rời khỏi đây với nhóm người Liễu Vân Phi, khi Lâm Bản Khanh đi qua bên cạnh Lâm Nghị thì ngẩng đầu ưỡn ngực, vẻ mặt kiêu căng, khinh thường nhìn Lâm Nghị: "Hừ, mắt chó nhìn người thấp, bây giờ biết lợi hại của chúng ta chưa?"
Thân thể Lâm Nghị rung rẩy, khẩn cầu nhìn về phía Hỏa trưởng lão, nhưng mà Hỏa trưởng lão cũng phất tay, không kiên nhẫn nói: "Hồng Lâm, dẫn hắn đi đi!"
Sau khi hai người rời đi, Hỏa trưởng lão nhìn phòng ốc đơn sơ, lông mày nhíu lại: "Hiện tại, ta tìm người giúp các ngươi đổi chỗ? Loại địa phương này, làm sao người có thể ở?"
"Không cần, nơi này rất tốt." Hạ Như Phong lắc đầu, vẻ mặt lạnh nhạt, nâng chân lên đi vào trong phòng: " Có chuyện gì thì vào nhà rồi nói!"
Hỏa trưởng lão có chút tán thưởng gật đầu, cũng không để ý mà đi theo sau lưng nàng.
"Không biết trưởng lão đến đây là vì chuyện gì?" Tiến vào trong phòng, Hạ Như Phong rót một ly trà đưa đến trước mặt Hỏa trưởng lão, ngồi xuống, giọng điệu lạnh nhạt nói.
"Ha ha." Phất áo bào, Hỏa trưởng lão ngồi ở đối diện nàng, trên gương mặt già nua cong lên một nụ cười: " Nha đầu, ngươi có biết biểu hiện hôm nay của ngươi khiến cho rất nhiều người chú ý hay không?"
"A?" Nhíu mày, Hạ Như Phong nhàn nhạt cười: "Có liên quan gì đến ta?"
Giọng nói của Hỏa trưởng lão thoáng ngừng lại, buồn bực nhìn nàng một cái, chẳng lẽ nàng không biết, hiệu quả mà nàng đạt được là điều mà những người còn lại muốn có được sao?
Vì sao nàng lại không để ý chút nào, thật sự là quái thai!
"Thật ra, viện Linh Sư chúng ta cũng tương đương với một quốc gia nhỏ, bên trong chia làm rất nhiều phe phái, từng trưởng lão đều có một mạch riêng của mình, cho nên rất nhiều người đều muốn kéo ngươi vào."
"Như vậy, Hỏa trưởng lão đến đây cũng là vì việc này sao?"
"Không không không, ở viện Linh Sư chúng ta có một tồn tại đặc biệt, địa vị của hắn gần với phó tháp chủ lưu, cao nhất trong các trưởng lão, hắn và ngươi đến từ một nơi, nói vậy nếu hắn trở về, sẽ cực kỳ có hứng thú với ngươi."
Nói đến người đó, vẻ mặt của Hỏa trưởng lão đầy cung kính, có thể để cho trưởng lão trong viện Linh Sư, một cường giả chân chính như thế, thì có thể thấy được thân phận đặc thù của người kia.
"Từ một nơi?" Ánh mắt của Hạ Như Phong sáng lên, không nghĩ đến ở trong này lại có thể gặp được người Tây Huyễn đại lục.
"Ha ha, mà hôm nay ta tìm ngươi là muốn hỏi một chút Địa Viêm Phần Thân kia là chuyện gì xảy ra?" Hỏa trưởng lão không khỏi đứng lên, hai tay chống mặt bàn, mở to đôi mắt trong suốt hỏi: "Ngươi là từ đâu mà có được?"
"Là trong lúc vô tình mua được." Hạ Như Phong sờ mũi, trong mắt chứa một tia nghi hoặc: "Ngươi hỏi cái này là vì cái gì?"
"Nha đầu, đây cũng coi như là giữa chúng ta có duyên phận, ta chính là người sáng tạo ra Địa Viêm Phần Thân."
Nhận được câu trả lời của nàng, Hỏa trưởng lão hơi cười, phất tay áo, lại ngồi xuống, nhấc chân lên và bắt chéo, một tư thái hài lòng đắc ý.
"Ngươi chính là tôn giả Hỏa Viêm?" Hạ Như Phong sửng sốt một chút, nhướng mày, ánh mắt có chút khó hiểu nhìn về phía hắn.
"Ha ha, tôn giả Hỏa Viêm đã là chuyện của trước kia, bây giờ ta là Chân giả Hỏa Viêm thật giả." Phất áo bào, Hỏa trưởng lão tươi cười càng ngày càng đắc ý, dường như là đang chờ đợi Hạ Như Phong tán dương.
Đợi thật lâu sau, hắn mới chờ được một câu: "A, ta đã biết."
Hỏa trưởng lão lâm vào chán nản, vẻ mặt buồn bực, phải biết rằng sáng tạo ra linh kỹ là khó khăn cỡ nào, chẳng lẽ nàng không biết sùng bái mình một chút được sao?
Hơn nữa, nàng sử dụng linh kỹ của mình sáng tạo, thì cũng tương đương với là một nửa đệ tử của mình rồi.
Nếu như Hỏa trưởng lão biết, Hạ Như Phong từng ở dưới sự trợ giúp của Bạch Thụy, sáng tạo ra một linh kỹ uy lực cường đại hơn rất nhiều so với Địa Viêm Phần Thân, đoán chừng cũng sẽ không suy nghĩ như vậy.
"Ai!" Thở dài thật mạnh, đôi mắt hơi tán thưởng kia của Hỏa trưởng lão lại nhìn về phía Hạ Như Phong: "Nha đầu, ta đến chính là vì chuyện này, chuyện đã xong, ta cũng nên rời đi, ngày mai chiến đấu cố gắng cho thật tốt, với thực lực của ngươi thì tiến vào mười người đứng đầu cũng không phải là rất khó, ta chờ biểu hiện của ngươi."
"Chờ một chút..."
Ngay lúc Hỏa trưởng lão xoay người rời đi, Hạ Như Phong bỗng nhiên đứng dậy và lên tiếng gọi hắn.
Quay đầu lại, Hỏa trưởng lão không hiểu nhìn Hạ Như Phong: "Nha đầu, ngươi còn có việc gì sao?"
"Ta hỏi ngươi, có phải ngươi đã từng chịu tổn thương hay không? Dẫn đến thực lực thăng cấp bị chậm chạp?"
"Sao Ngươi biết?" Trong mắt Hỏa trưởng lão hiện lên kinh ngạc, lập tức bi thương thở dài: "Nhiều năm trước, ta đại chiến với người khác, cuối cùng giết được kẻ địch nhưng chính mình lại bị tổn thương không nhẹ, khiến thực lực của ta tăng lên dị thường chậm chạp, thương thế kia, ngay cả luyện dược sư bát phẩm đều không trị liệu được, trừ phi có Thánh đan cửu phẩm, nhưng sao luyện dược sư cửu phẩm sẽ giúp ta chứ?"
Ánh sáng trong mắt ảm đạm lại, hiển nhiên tổn thương kia là một cái gai trong lòng hắn.
"Đan dược cửu phẩm là có thể chữa khỏi cho ngươi, nhưng cũng không phải cứ nhất định là cửu phẩm." Hạ Như Phong thản nhiên cười, vẻ mặt kia đầy tự tin: "Nếu như ngươi tin ta, ta có thể giúp ngươi, coi như đây là trả thù lao cho Địa Viêm Phần Thân của ngươi, ta cũng không thích thiếu nợ người khác cái gì."
"Ngươi... Ngươi nói cái gì..." Mắt như tro tàn bỗng nhiên phục hồi như cũ, Hỏa trưởng lão trừng lớn hai mắt, giật mình nhìn chằm chằm vào gương mặt tràn đầy tự tin của thiếu nữ, không thể tin nói: "Ngươi là một luyện dược sư?"
Hạ Như Phong cười và gật đầu: "Tuy cấp bậc của ta không cao lắm, nhưng ta có biện pháp chữa khỏi cho ngươi."
"Cái kia, ngươi nói là sự thật phải không?" Hỏa trưởng lão nuốt nước miếng, kiềm chế kích động ở trong lòng và hỏi ra tiếng.
Cấp bậc không cao lắm cũng không có vấn đề gì, chỉ có nàng có thể giúp mình...
Nếu như, Hỏa trưởng lão biết cấp bậc không cao lắm trong miệng của nàng kia là bao nhiêu, đoán chừng sẽ lựa chọn một chưởng đánh chết nàng.
Luyện dược sư thất phẩm mà không cao lắm? Mặc dù ở đại lục, luyện dược sư thất phẩm cũng có vài người, nhưng đừng quên, thiếu nữ này là chưa đầy hai mươi.
Luyện dược sư thất phẩm chưa đầy hai mươi? Nàng lại còn không biết xấu hổ nói không cao lắm.
"Điều này phải xem là Hỏa trưởng lão có nguyện ý tin tưởng ta hay không." Hạ Như Phong từ chối cho ý kiến, giang tay và lạnh nhạt nói.
Tâm tư bách chuyển, Hỏa trưởng lão cắn răng một cái nói: "Ta tin!"
Trời biết, bệnh kín kia mang đến cho hắn rất nhiều tổn thương, mắt thấy thực lực của đồng bạn ngày xưa không hơn nhau bao nhiêu giờ đều đã thăng cấp, chỉ có hắn vẫn giậm chân tại chỗ, loại cảm giác tra tấn này đã hành hạ hắn rất nhiều năm.
Cho dù có một tia hy vọng, hắn cũng sẽ không buông tay.
"Tốt lắm, những dược liệu này chuẩn bị một chút, đợi ngày mai sau khi tỷ thí kết thúc thì đưa tới nơi này cho ta." Hạ Như Phong viết xuống một đống dược liệu và đưa đến trước mặt Hỏa trưởng lão.
Hỏa trưởng lão nhận lấy, nhìn lướt qua, trong mắt đầy nghi hoặc.
Những dược liệu này đều là rất bình thường, sử dụng chúng thật sự có thể trị khỏi cho mình sao? Nhưng bây giờ cũng chỉ có một hy vọng như vậy, cho dù là thất bại thì mình cũng không thiệt thòi cái gì.
Thu tờ giấy thật cẩn thận, Hỏa trưởng lão hơi gật đầu với nàng: "Ta đây sẽ không quấy rầy ngươi."
Sau khi nói xong, hắn xoay người rời đi, mà Hạ Như Phong ngay sau khi hắn đi rồi thì tiến vào trong tu luyện tinh thần lực.
Ngày hôm sau, trên hội trường người lại kín hết chỗ, có thể là do chấn động của Hạ Như Phong tạo ra ngày hôm qua, hôm nay bên ngoài lôi đài của nàng vây đầy người xem.
"Mọi người mau đến, trên lôi đài số một, Hỏa Phượng Hoàng và Mục Phi đại chiến."
"Cái gì? Bọn họ là người đứng đầu mười người vậy mà lại phải gặp nhau, xem ra ngay bây giờ, hai thiên tài thì nhất định phải có một người bị đào thải, ai, quá đáng tiếc, bằng không thì thứ nhất và thứ hai khẳng định là bọn họ."
Ngay lúc này, chỉ một thoáng mọi người trước lôi đài của Hạ Như Phong đều chạy về phía lôi đài số một.
Phía trên lôi đài số một, nữ tử hồng y như lửa, giữa lông mày điểm một chút chu sa đỏ, tay cầm trường thương có dây tua đỏ, đứng ở nơi đó như một pho tượng thần, một đầu tóc đỏ khẽ bay trong gió, con ngươi hàm chứa cảm giác khí phách thâm trầm.
Trước mặt của nàng, nam tử mặc thanh sam khẽ bay, so với khí phách lộ ra ngoài của nữ tử thì lại có vài phần bình tĩnh hơn.
Hai người đều làm người khác chú ý như thế, lại không cảm nhận lôi đài đang bị nhóm người quần chúng vây quanh lại.
"Hỏa Phượng Hoàng, ta muốn nhìn một chút, giữa chúng ta tới cùng là kém nhau bao nhiêu." Kiếm chỉ về phía dung nhan yêu mỵ của nữ tử, Mục Phi ngẩng đầu lên, mặt không chút thay đổi nói.
"Ha ha, Mục Phi, ngươi so với ta bao nhiêu lần thì cũng đều như nhau, ngươi nhất định là người thua!" Hỏa Phượng Hoàng cười lớn hai tiếng, lông mày và khóe miệng cong lên vẻ khinh thường: "Hơn nữa, ngươi và ta chênh lệch không phải chỉ là một chút."
"Hừ, nói miệng không bằng chứng, dùng thực lực đến chứng minh đi!"
Mục Phi nâng kiếm lên, lấy khí thế sét đánh nghênh diện đâm tới.
Ngay lúc này, một tiếng hét lớn bỗng nhiên truyền đến: "Lôi đài số mười Hạ Như Phong vậy mà lại đối chiến với Trưởng Tôn Ô Tịnh đứng thứ tư trong Bảng thiên tài, hắn chính là một Linh Quân tam cấp, lần này có trò hay để xem."
Nhất thời, đám người đồng thời tản ra và lại chạy đến chỗ Hạ Như Phong.
Mục Phi và Hỏa Phượng Hoàng đều ngừng chiến đấu, trong mắt đồng thời xẹt qua kinh ngạc, hôm qua bọn họ vội vàng chiến đấu, sau đó nghe đến tên Hạ Như Phong từ trong miệng người khác, nhưng cũng chưa thật sự hiểu sâu sắc.
Bây giờ nhìn thấy phản ứng của mọi người, có chút nghi hoặc không hiểu.
"Linh Quân nhất cấp..." Trưởng Tôn Ô Tịnh kinh ngạc nhìn Hạ Như Phong, khóe miệng cong lên, ngạo mạn nói: "Ta không thể không thừa nhận ngươi rất thiên tài, đáng tiếc, ngươi gặp phải chính là Trưởng Tôn Ô Tịnh ta."
Hạ Như Phong lạnh nhạt nhìn hắn, không nói thêm lời nào, tất cả mọi người cũng không nói gì.
Hoài nghi thật sâu trong mắt nàng đâm Trưởng Tôn Ô Tịnh một cái, sắc mặt của Trưởng Tôn Ô Tịnh không khỏi biến đổi, hừ lạnh một tiếng: "Nói thật, ngươi không xứng làm đối thủ của ta, nhưng đây là tỷ thí, ta cũng không có cách nào."
Rút kiếm ra, Trưởng Tôn Ô Tịnh cao ngạo ngẩng đầu lên: "Ngươi ra chiêu trước đi, ta nhường ngươi một chiêu."
"Ta nhường ngươi ba chiêu." Hạ Như Phong nhìn hắn, đưa ba đầu ngón tay ra, vung lên trước mặt hắn.
"Ầm!"
Lời nói của Hạ Như Phong truyền xuống dưới lôi đài, mọi người đều cả kinh trợn mắt há hốc mồm.
Nàng còn dám cuồng vọng thêm một chút nữa hay không? Chiến đấu với Trưởng Tôn Ô Tịnh mà còn dám nói muốn nhường hắn ba chiêu? Tuy nàng là Linh Quân nhất cấp nhưng Trưởng Tôn Ô Tịnh lại là Linh Quân tam cấp.
Nói như thế, không phải là muốn tìm chết sao?
"Nha đầu cuồng vọng đến cực điểm." Gương mặt của Trưởng Tôn Ô Tịnh thay đổi, lửa giận trong mắt bùng cháy, lấy trường kiếm đâm về phía Hạ Như Phong, trong miệng hét lớn một tiếng: "Thiên Bàn Thứ!"
Kiếm của hắn thiên biến vạn hóa như hóa thành ngàn rễ cây sắc bén, triệt để thu hút lòng người.
Tất cả mọi người cho rằng, Hạ Như Phong không thể tránh né một chiêu như vậy, đều không khỏi vì nàng cảm thấy đáng tiếc.
Ngay lúc này, Hạ Như Phong bị mọi người cho rằng phải thua không thể nghi ngờ thì bỗng nhiên biến mất, khi nàng biến mất thì tiếng của tia chớp từ từ truyền đến.
"Hả?"
Vẻ mặt Trưởng Tôn Ô Tịnh chợt tắt, vội vàng xoay người, vì vậy hắn nhìn thấy, chỗ không xa, thiếu nữ một thân hồng y, hai tay ôm ngực, khóe miệng cong lên nụ cười trào phúng.
"Thiểm Điện (Tia chớp) phá!"
Trưởng Tôn Ô Tịnh cắn răng một cái, thanh kiếm như tia chớp phát ra một tiếng vang thanh thúy, lấy tốc độ sét đánh chém về phía Hạ Như Phong.
Lần này, Hạ Như Phong chưa hề né tránh, kiếm dễ dàng đâm vào trong ngực của nàng, khi Trưởng Tôn Ô Tịnh muốn cười lớn một tiếng thì cơ thể Hạ Như Phong như một cơn gió từ từ tiêu tán.
"Tàn ảnh, thế nhưng lại là tàn ảnh..."
Hai lần bị tránh được, Trưởng Tôn Ô Tịnh cảm giác trên mặt không còn chút ánh sáng, xấu hổ hận không thể chui vào trong kẻ đất.
"Bây giờ, bây giờ ta nhất định phải đánh bại ngươi." Cắn răng, Trưởng Tôn Ô Tịnh oán hận lên tiếng, đây đã là cơ hội cuối cùng của hắn, nếu không, chính mình sẽ bị thế nhân nhạo báng.
"Ta đang đợi ngươi..."
Giọng nói lạnh nhạt truyền vào tai, cơ thể của Trưởng Tôn Ô Tịnh đột nhiên run lên, nhanh chóng xoay người, giơ cao kiếm, kiếm nặng như một ngọn núi chém về phía thiếu nữ.
"Ầm vang."
Kiếm hạ xuống, bụi đất bay lên mù mịt khắp lôi đài.
Tro bụi bay lên từ từ tan đi, trong sự mong chờ của Trưởng Tôn Ô Tịnh, một bóng dáng màu đỏ nhẹ nhàng từ trong đi ra, cùng với nó, còn có giọng nói tràn ngập trào phúng kia.
"Công kích của ngươi, quá yếu."
"Cái gì?"
Tất cả mọi người đều kinh ngạc nhìn thiếu nữ, dường như cũng không dự đoán được nàng có thể tránh thoát ba lượt công kích của Trưởng Tôn Ô Tịnh.
Chính như nàng đã nói, nhường hắn ba chiêu, kế tiếp, cũng nên đổi lại nàng ra tay rồi...
"Bát Trọng Hỏa Viêm Côn, tầng thứ nhất..."
Giơ Trường côn lên, khi xẹt qua bầu trời lại mang đến nhiệt độ cực nóng, trong nháy mắt kia, ngay cả trường côn cũng biến thành hỏa viêm, nửa bầu trời cũng bị nhuộm thành màu đỏ rực rỡ chói mắt...
Trưởng Tôn Ô Tịnh không dám khinh thường chút nào, rút kiếm đón công kích của nàng, nhưng mà, sau đó Hạ Như Phong lại hạ trường côn xuống, Trưởng Tôn Ô Tịnh đầu tiên là sửng sốt và ngửa đầu ra sau cười ha hả.
"Ngươi cũng chỉ có chút năng lực như vậy sao? Xem ra, ngươi chỉ biết trốn tránh."
Vẻ mặt Hạ Như Phong vẫn đầy lạnh nhạt như cũ, chiêu thứ hai mà so sánh với chiêu thứ nhất trước đó, chiêu này uy lực yếu đi rất nhiều, dường như ngay cả chiêu thứ nhất kia cũng không bằng.
"Hừ." Khinh thường hừ lạnh một tiếng, Trưởng Tôn Ô Tịnh nhẹ nhàng giơ kiếm trong tay lên.
"Ầm vang."
Một giây kia khi trường côn dừng ở trên thân kiếm thì sắc mặt Trưởng Tôn Ô Tịnh đột nhiên biến đổi, bước chân không khỏi lui lại sau mấy bước, khí huyết trong lồng ngực cuồn cuộn, hắn mạnh mẽ kiềm chế xúc động muốn hộc máu, vẻ mặt kinh ngạc ngẩng đầu lên.
Cùng lúc đó, trên bầu trời, một tiếng hét lớn lại truyền đến.
"Bát Trọng Hỏa Viêm Côn, tầng thứ ba."
"Ầm vang!"
"Ầm!"
Cây gậy quét ngang qua, đầu côn đỏ tươi đập về phía Trưởng Tôn Ô Tịnh, Trưởng Tôn Ô Tịnh còn chưa kịp hoàn hồn thì đã bị quét ra ngoài và rớt xuống, phun ra một ngụm máu tươi, thân thể của hắn run lên nhè nhẹ, dường như còn chưa có từ trong biến cố bất ngờ này phục hồi tinh thần lại...
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]