Chương trước
Chương sau
Edit: Giáp Thị Thiên Thanh.

"Tần Chiêu Tuyết? Nữ nhân này còn dám tới nơi này?" Sắc mặt Lâm Bản Khanh âm trầm lại, ánh mắt lạnh lùng hung ác phóng đến ngoài cửa, khóe miệng nở nụ cười lạnh: "Ta đi đuổi nàng, cũng không ngẫm lạo nàng có tư cách tới gặp Liễu Vân Phi sao?"

"Lâm Bản Khanh." Hạ Như Phong bỗng nhiên lên tiếng gọi hắn lại, con ngươi đen lạnh nhạt dừng ở cửa phòng, giọng điệu thản nhiên nói: "Đây là chuyện của nàng và Liễu Vân Phi, để cho chính bọn họ giải quyết."

Cho dù Lâm Bản Khanh không cam lòng thì vẫn là thu hồi bước chân và đi đến phía sau Hạ Như Phong, nhưng mà trong mắt hắn lại có ánh sáng hung ác, giống như hận không thể đem sức lực ra mà tháo nữ nhân kia thành tám khối.

Trầm mặc một lúc lâu, Liễu Vân Phi ngẩng đầu lên, gương mặt tuấn tú hàm chứa lạnh lùng, thật lâu sau mới mở miệng: "Lâm Bản Khanh, đi mở cửa ra, để cho nàng vào đi!"

Gương mặt của Lâm Bản Khanh bình tĩnh đi ra cửa, dùng lực kéo cửa phòng ra, hai mắt hung hăng nhìn chằm chằm nữ tử xuất hiện ở cửa, và rống to lên tiếng: "Còn không nhanh lăn tới đây cho lão tử!"

Giọng nói của hắn làm cho Tần Chiêu Tuyết bị hoảng sợ, khiếp nhược nhìn Lâm Bản Khanh, sải bước nhẹ nhàng về phía trước và bước vào trong phòng.

"Rầm!"

Lâm Bản Khanh đóng cửa phòng lại thật mạnh, bước đến bên cạnh Liễu Vân Phi và ngồi ở vị trí bên cạnh hắn, rất không hữu hảo nhìn chằm chằm gương mặt xinh đẹp của Tần Chiêu Tuyết.

"Tần cô nương, ngươi tìm ta có việc gì?" Liễu Vân Phi lạnh lùng nhìn về phía Tần Chiêu Tuyết, hắn lúc này hàm chứa một cỗ lạnh lùng cự tuyệt người ngoài ngàn dặm, thật giống như Tần Chiêu Tuyết trước mặt là người xa lạ không quan hệ gì với hắn.

Thân thể mềm mại của Tần Chiêu Tuyết khẽ run, Liễu Vân Phi trước kia cũng không phải là một lạnh lùng, mà hắn thời khắc này giống như một con dao găm, hung hăng đào một cái lỗ ở trong lòng của nàng.

"Vân Phi, thực xin lỗi." Cúi đầu, Tần Chiêu Tuyết cắn chặt môi son, lông mi run lên một chút, giọng nói không thể kìm nén được run rẩy: "Ta biết, lúc ấy là ta không đúng, ta không nên rời khỏi ngươi, mà ta hiện tại đã biết sai lầm rồi, ngươi có thể cho ta thêm một cơ hội nữa được không?"

Nhấc lông mi lên, Tần Chiêu Tuyết không khỏi nắm thật chặt đôi bàn tay trắng như phấn, hai mắt xinh đẹp chứa sự khẩn trương nhìn Liễu Vân Phi.

"Ngươi quên ngươi trước kia đã nói qua những lời gì sao?" Khóe miệng nở nụ cười trào phúng, trong mắt Liễu Vân Phi xẹt qua một đạo hàn mang: "Khi đó ngươi nói với ta, loại phế vật giống ta đây hoàn toàn không xứng được ngươi thích, hơn nữa ngươi còn nói, ngươi vĩnh viễn sẽ không hối hận, trừ phi ngươi thành người ngốc, nếu không tuyệt sẽ không quay đầu lại tìm ta, ngươi quên ngươi đã nói những lời này rồi sao?"

"Ta…" Toàn thân Tần Chiêu Tuyết đều rung rẩy lên, cắn chặt hàm răng, hai mắt rưng rưng nhìn chăm chú vào gương mặt tuấn tú quen thuộc kia: "Vân Phi, ta sai rồi, ta thật sự sai lầm rồi, lúc ấy chỉ là nói nhảm mà thôi, ta biết trong lòng ngươi vẫn còn có ta, xin ngươi tha thứ cho ta một lần này thôi."

"Tần Chiêu Tuyết, ta chỉ muốn nói cho ngươi biết, ta cũng không phải phế vật, thực lực của ta không bằng Trương Thiên Lân, đó là bởi vì hắn là người Đông Linh đại lục, từ nhỏ đã nhận được rất nhiều bồi dưỡng, mà ta chỉ là chi thứ trong một tiểu gia tộc ở Tây Huyễn đại lục, nhưng mà thực lực của ta là ta dựa vào chính mình từng bước một cố gắng thu hoạch được, ta cũng không thừa nhận ta kém hơn Trương Thiên Lân, cho nên ta sẽ vượt qua hắn, ta sẽ cho các ngươi biết, Liễu Vân Phi ta cũng không phải là cái phế vật!"

Tần Chiêu Tuyết cắn môi không nói, thật lâu sau, nâng hai mắt đẫm lệ lên và nói: "Vân Phi, ta biết, ta cho ngươi quá nhiều thương tổn, ta hiện tại cực kỳ hối hận, chỉ muốn làm hết sức mình để bù đắp cho ngươi mà thôi, Trương Thiên Lân hắn dù sao chăng nữa cũng là Linh quân thất cấp, ngươi không phải là đối thủ của hắn, giằng co qua lại như vậy thì có ý tứ gì, còn không bằng…"

"Đủ rồi!" Liễu Vân Phi nhướng mày, đập bàn mà đứng lên, lạnh giọng ngắt lời của Tần Chiêu Tuyết: "Ngươi đã đưa ra lựa chọn, vậy thì vĩnh viễn không cần phải hối hận, hơn nữa, Tần Chiêu Tuyết, ngươi có lòng tự tôn một chút được không? Đừng để cho ta khinh thường ngươi!" Thân thể mềm mại lại run rẩy lên, gương mặt xinh đẹp tuyệt trần kia của Tần Chiêu Tuyết tràn đầy nước mắt, khóe miệng hiện lên một chút cay đắng: "Vân Phi, ta hiểu được, thật xin lỗi, hôm nay đã quấy rầy ngươi rồi."

Thật sâu cúi thắt lưng xuống, Tần Chiêu Tuyết nhanh chóng xoay người và hướng ngoài cửa chạy tới, bước chân của nàng có vẻ lảo đảo, khi chạy qua thì rơi xuống đất một giọt nước mắt.

Lâm Bản Khanh thở dài, hắn và Liễu Vân Phi là đệ tử tiến vào học viện Linh Phong cùng một lúc, tự nhiên đối chuyện của hắn thì biết có vẻ rõ ràng hơn, có lẽ là bởi vì gia thế nên Liễu Vân Phi chỉ biết tu luyện, cũng chưa có tiếp xúc qua bao nhiêu nữ tử, Tần Chiêu Tuyết có thể nói là mối tình đầu của hắn.

Cho nên, hắn mới phẫn nộ như vậy, muốn dùng thực lực của chính mình làm cho hai người kia biết, Liễu Vân Phi hắn cũng không phải là kẻ yếu.

"Lão đại, ngươi lập tức muốn đi đâu? Ngươi là đệ tử nội môn nên cũng không cần ở lại Tây Uyển với chúng ta." Lâm Bản Khanh cũng không tiếp tục để ý Liễu Vân Phi, đưa ánh mắt nhìn về phía Hạ Như Phong, muốn mượn chuyện này để dời đi tâm tư của Liễu Vân Phi.

Quả nhiên, nghe được lời nói của hắn, tầm mắt Liễu Vân Phi cũng nhìn chăm chú về phía Hạ Như Phong.

"Hiện tại ta đã đủ tư cách để xin làm đệ tử hạch tâm, ta lập tức phải đi tiến hành chứng thực cấp bậc." Hạ Như Phong mỉm cười, thản nhiên nói.

"Nghe nói, trở thành đệ tử hạch tâm sẽ phải đi vào nội viện, một khi đi vào nội viện sẽ không thể đi ra nữa, như vậy, chúng ta không phải là có một khoảng thời gian thật dài không thấy được lão đại rồi sao?" Trong mắt Lâm Bản Khanh tràn ngập không tha, mấy người bọn họ có thói quen ỷ lại vào nàng, chỉ là Lâm Bản Khanh biết, nàng trở thành Linh tôn thì nhất định phải đi vào nội viện.

"Đệ tử hạch tâm không phải là không thể đi ra, giống như Lâm Gia La không phải vẫn như cũ có thể ra vào sao? Chỉ cần đến một thời gian nhất định thì ta sẽ rời khỏi nội viện, hơn nữa các ngươi cũng có thể đi nội viện tìm ta." Hạ Như Phong đứng lên, con ngươi đen đặt ở trên người Liễu Vân Phi: "Liễu Vân Phi, ta mong chờ ngày mà ngươi đánh bại Trương Thiên Lân.

Liễu Vân Phi nhìn Hạ Như Phong và trịnh trọng gật đầu: "Yên tâm đi, ngày đó sẽ không quá xa."

Nghe vậy, Hạ Như Phong thoải mái cười, cuối cùng để lại cho bọn họ đầy đủ đan dược và đi về phía điện Chứng thực.

"Các ngươi nghe nói chưa? Nữ tử vừa rồi đánh bại Lâm Gia La đã đi điện Chứng thực rồi."

"Lời này là thật sao? Đi, chúng ta đi nhìn xem, ta ngược lại muốn biết, rốt cuộc tại sao nàng lại có cấp bậc này."

Khi Hạ Như Phong đến điện Chứng thực thì bên ngoài điện người đã sớm kín hết chỗ, nàng trực tiếp coi như không có mọi người mà tiêu sái đi thẳng vào trong điện.

Trong điện chỉ có một vị lão giả, lúc này lão giả lười biếng nằm ở trên ghế Thái Sư, dường như là nhận thấy được có người đi vào nên mở hai mắt còn buồn ngủ, khi nhìn thấy đi vào là nữ tử hơn hai mươi tuổi thì nhíu mày và không kiên nhẫn nói: "Chứng thực cấp bậc sao? Đem bài tử của ngươi cho ta."

Hạ Như Phong từ trong Giới chỉ Vô Tận Không Gian xuất ra một khối lệnh bài và ném cho lão giả, lão giả vươn tay già nua ra và tiếp được lệnh bài đang bay tới, tinh thần lực đảo qua, sau khi kiểm tra rõ thông tin trên lệnh bài thì có chút kinh ngạc liếc nhìn Hạ Như Phong: "Đệ tử nội môn? Phóng lực lượng của ngươi ra đi!"

Hạ Như Phong cũng không có nói gì và chỉ có gật đầu, sau đó thì phóng toàn bộ lực lượng của mình ra.

Cảm nhận được khí tức quanh người của Hạ Như Phong truyền đến thì lão giả biến sắc, vẻ mặt kinh ngạc nhìn gương mặt trẻ tuổi trước mặt này: "Linh tôn ngũ cấp, vậy mà lại là Linh tôn ngũ cấp..."

Nàng thoạt nhìn chỉ là hơn hai mươi tuổi, thế nhưng lại có thực lực cường hãn bực này, đây cũng thật sự là quá biến thái, chẳng lẽ viện Linh sư bọn họ lại muốn xuất ra một nhân vật cấp bậc yêu nghiệt nữa sao?

"Có thể sao?" Hạ Như Phong không kiên nhẫn nhăn mày lại, thản nhiên nhìn về phía lão giả đang trong khiếp sợ kia.

"Có thể, đương nhiên có thể." Lão giả đột nhiên hoàn hồn, vội vàng gật đầu, dùng tinh thần lực thay đổi thông tin trên lệnh bài và giao lại cho Hạ Như Phong: "Đây là lệnh bài của ngươi, với thực lực của ngươi, tin tức đã được đưa đến chỗ nội viện của đệ tử hạch tâm rồi."

Hạ Như Phong thu hồi lệnh bài và nhẹ nhàng gật đầu, sau đó cũng không quay đầu lại mà xoay người rời đi.

Mọi người vây xem ngoài điện đều đồng loạt tránh ra một đường đi cho nàng, cho đến khi bóng dáng của nàng hoàn toàn biến mất thì vẫn chưa có lấy lại tinh thần từ trong khiếp sợ vừa rồi.

Nội viện, trong chỗ sâu của viện Linh Sư, nơi này là chỗ tu luyện của đệ tử hạch tâm, linh khí so với bên ngoài muốn nồng đậm hơn rất nhiều, mà khi trở thành đệ tử hạch tâm thì mỗi người có được một sân nhỏ độc lập, cho nên trở thành đệ tử hạch tâm là mục tiêu phấn đấu của mọi người trong viện Linh Sư.

Hơn nữa, trở thành đệ tử hạch tâm thì chẳng khác nào có được một phần quyền lợi.

"Đây chính là nội viện?" Nhưng mà, khi nhìn thấy toàn bộ quanh mình thì Hạ Như Phong không khỏi ngây ngẩn cả người.

Nội viện giống như là một tòa thành trấn, tiệm trà, tửu lâu, binh khí và tiệm thuốc cái gì cần có đều có, thỏa mãn nhu cầu của phần lớn người, mà nơi này cũng không hổ là mảnh đất trọng yếu nhất của viện Linh Sư.

"Người kia là ai? Mới tới? Ta như thế nào chưa thấy qua?"

Hạ Như Phong xuất hiện, hấp dẫn chú ý của mọi người, ánh mắt của tất cả mọi người đều nhìn về phía nàng, kinh diễm trong mắt không chút nào che dấu.

Nếu như nội viện thực sự có nữ tử tuyệt sắc như vậy thì bọn họ không thể không biết, bởi vậy có thể đoán ra, nàng khẳng định là vừa trở thành đệ tử hạch tâm, bất quá, tuổi của nàng còn trẻ như vậy mà đã trở thánh đệ tử hạch tâm thì thiên phú khẳng định rất tốt.

"Vị mỹ nữ này, ngươi mới tới sao? Ta là người của Hổ Long bang, ngươi có muốn suy xét gia nhập Hổ Long bang chúng ta hay không?"

Ngay lúc Hạ Như Phong đang quan sát cảnh tượng xung quanh, bên cạnh bỗng nhiên truyền đến một giọng nói làm thay đổi suy nghĩ của nàng.

Nhướng mày, Hạ Như Phong đưa mắt nhìn về phía gương mặt nam tử đang mỉm cười ở bên cạnh, vừa định mở miệng cự tuyệt thì lại có một giọng nói khác từ bên cạnh truyền đến.

"Tiểu muội muội, ngươi đừng nghe hắn, trong Hổ Long bang đều là một đám đồ háo sắc, ngươi vẫn là nên theo tỷ tỷ đi, Hắc Mân phái (hoa hồng đen) của tỷ tỷ rất tốt, ngươi có thể suy xét gia nhập thử xem."

"Hắc Mân Côi, ngươi lại tranh đoạt với ta, cái người lần trước mới tới cũng bị ngươi đoạt đi rồi, tại sao ngươi cứ luôn gây khó dễ với ta?" Sắc mặt nam tử trầm xuống, hai mắt hung ác gắt gao nhìn chằm chằm nữ tử tóc đen phía trước, cắn chặt hàm răng nói.

Nữ tử cười lạnh một tiếng, hai tay chống nạnh, ngẩng đầu lên, vẻ mặt khinh thường: "Tất cả mọi người đều dựa vào thực lực thôi, ngươi không tranh lại ta thì oán được ai?"

"Hừ, ta lười phải nói với ngươi." Nam tử hừ lạnh một tiếng, chuyển tầm mắt qua và nhìn gương mặt tuyệt mỹ của Hạ Như Phong nói: "Mỹ nữ, ngươi có muốn gia nhập vào phương thế lực nào không?"

Hắc Mân Côi trừng mắt nhìn nam tử và cũng chuyển mắt nhìn về phía Hạ Như Phong: "Tiểu muội muội, ngươi không cần sợ hắn, ngươi muốn gia nhập phương nào thì chính ngươi làm chủ."

Lạnh nhạt nhìn lướt qua hai người tranh chấp, Hạ Như Phong bất đắc dĩ nhún vai: "Nếu ta nói phương nào ta cũng không gia nhập thì sao?"

Ai ngờ lời của nàng vừa mới nói xong, sắc mặt hai người kia đều thay đổi cùng một lúc.

"Không thể!"Hắc Mân Côi hét lớn, sau đó cười gượng hai tiếng: "Tiểu muội muội, đây là quy định của nội viện chúng ta, ngươi đã tiến vào nơi này thì nhất định phải gia nhập một phương thế lực, đây chính là quy định của chúng ta, ngươi cũng không muốn trở thành kẻ địch của tất cả đệ tử hạch tâm phải không?"


Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.