Chương trước
Chương sau
Edit: Thiên Hạ Đại Nhân

Gió gào thét qua, Tạ Tranh đứng thẳng ở trong gió, cả khuôn mặt đầy vẻ lạnh lùng, trong mắt đầy sát ý, một dòng khí cường đại ở lưu chuyển quanh người, cuốn lên từng lá rụng, bà ta ngẩng đầu lên, giọng nói lạnh như băng xẹt qua trời cao.

"Cuối cùng ta cũng đợi được ngươi rời khỏi viện Linh Sư, xem còn có ai có thể giúp ngươi."

Lam Phong khẽ vỗ bả vai của Hạ Như Phong, trấn an cười, rồi đi ra, chắn ở phía trước nàng, vẻ mặt đã mất đi phần nhu hòa, mà bị một tia sắc bén thay thế.

"Tạ trưởng lão, ngươi định giết chúng ta sao?"

"Đấy trách không được ta, vì không để cho ngươi đi mật báo với người khác, ngươi cũng phải chết, cho dù ngươi là đệ tử của Doãn trưởng lão, ta cũng sẽ không thủ hạ lưu tình."

"Lam Phong." Hạ Như Phong lên tiếng ngăn lời nói bên miệng Lam Phong lại, đôi mắt đen nhìn về phía nam tử đang chắn ở phía trước mình, vẻ mặt ngưng trọng nói: "Lam Phong, người bà ta muốn giết là ta, lập tức ta đến kéo bà ta đi, ngươi đi mau, ta có nắm chắc bà ta sẽ không giết được ta."

"Không được!" Lam Phong nhướng mày, xoay người, đè bả vai Hạ Như Phong lại, khuôn mặt tuấn mỹ của toả ra tia sáng kiên định: "Ngươi là sư điệt, nên để người sư thúc là ta này đến bảo hộ ngươi, lập tức ta đến ngăn cản bà ta, ngươi chạy nhanh đến La Lan Thành, đến nơi đó ngươi sẽ tạm thời an toàn."

Hạ Như Phong hơi sửng sốt, ngẩng đầu nhìn khuôn mặt kiên định của nam tử, một dòng nước ấm từ từ xẹt qua trái tim.

"Lam Phong..."

"Ta nói không thể chính là không thể! Cho dù ngươi có nắm chắc ta cũng không thể để cho ngươi mạo hiểm, sư phụ ngươi không ở đây, ngươi phải nghe lời nói của sư thúc ta."

Không nói gì nhìn trời, Hạ Như Phong lắc đầu, tính khí của Lam Phong này cũng thật ngang ngược, đoán chừng hắn chuyện quyết định, mười đầu trâu kéo cũng không quay lại.

"Các ngươi đừng cãi nhau nữa." Khóe môi của Tạ Tranh cong lên một nụ cười lạnh, giọng lạnh lùng nói: "Bởi vì các ngươi ai cũng đều không thể rời khỏi nơi này."

Dứt lời, nâng bàn tay phiếm tia sáng đỏ lên, đánh về phía hai người Hạ Như Phong và Lam Phong.

"Như Phong, cẩn thận!"

Bởi vì tốc độ của Tạ Tranh quá nhanh, dưới khẩn cấp Lam Phong cũng không kịp làm ra chống cự gì, đành phải lấy thân chắn ở trước người Hạ Như Phong, lúc này khuôn mặt tuấn mỹ của hắn chứa một phần kiên quyết.

"Ầm ầm!"

Bàn tay đánh thật mạnh vào trong ngực Lam Phong, nhất thời, Lam Phong bị bà ta đánh bay ra ngoài, thân thể xẹt qua trời không, trong miệng phun ra máu đỏ tươi, không khỏi chọc đỏ đôi mắt Hạ Như Phong.

"Lam Phong!" Hạ Như Phong ngẩng mặt lên trời phát ra một tiếng hét lớn, thả người bay về phía Lam Phong, trong mắt của nàng dần bị hối hận thay thế.

Nếu... Nếu lúc đầu đưa Lam Phong tiến vào Phong Tà đại lục, nói không chừng hắn sẽ không lấy thân của mình đỡ một chưởng kia...

Nhưng dù sao nàng và Lam Phong quen biết không lâu, dung túng hắn là sư thúc, nhưng cũng không thể ở lúc không biết hắn thế nào, mà bại lộ con bài chưa lật lớn nhất của mình ở trước mặt hắn, cho nên nàng mới định dẫn Tạ Tranh đi để cho hắn chạy đi, chỉ là Lam Phong thà chết, cũng không vứt bỏ mình, nàng quyết định dẫn hắn vào Phong Tà đại lục tránh nạn.

Nhưng mà, Tạ Tranh không để cho nàng cơ hội phản ứng.

Nếu như phản ứng của nàng nhanh hơn chút nữa, hoặc là, lúc đầu tiến vào Phong Tà đại lục, có phải sẽ không xảy ra chuyện như vậy?

Nói đến cùng, tất cả đều là lỗi của nàng.

Một kích toàn lực của Chân Linh bát cấp, với của thực lực Lam Phong, sao có thể ngăn cản?

"Lam Phong!" Vẻ mặt của Hạ Như Phong chỉ một thoáng tái nhợt, ngẩng đầu lên, con ngươi màu đỏ nhìn chằm chằm vào Tạ Tranh, gằn từng chữ nói: "Tạ Tranh! Hạ Như Phong ta không giết ngươi thề không làm người! Sẽ có một ngày, ta sẽ cho ngươi chết không có chỗ chôn!"

Nói xong, nàng đưa tay bế Lam Phong lên, cuối cùng nhìn Tạ Tranh một cái, trong chớp mắt biến mất ở ngay tại chỗ.

"Cái gì?" Tạ Tranh biến sắc, ánh mắt đảo qua dãy núi trống trải mênh mông, nắm chặt nắm đấm, nói: "Dù sao ngươi cũng phải đi La Lan Thành, dù là ngươi thoát được nhất thời cũng không trốn thoát được cả đời, ta tuyệt đối sẽ không cho ngươi an toàn trở lại viện Linh Sư."

Bà biết, nếu Doãn Nhân biết mình giết ái đồ của bà ta, vậy mình sẽ thật sự chết không có chỗ chôn, vì vậy nữ tử kia phải chết, không thể làm cho nàng còn sống trở về.

"Một chưởng kia của Tạ Tranh, đánh nát lục phủ ngũ tạng của hắn, ta đã dùng đan dược bảo vệ ở một tia tâm mạch của hắn, chỉ có luyện chế ra thánh dược cửu phẩm Hoàn Hồn Đan, mới có thể cứu hắn trở về."Hạ Như Phong âm trầm nhìn nam tử nằm ở trên mặt đất, bàn tay nắm chặt thành một nắm đấm, khóe miệng cong lên một nụ cười khổ: "Thánh dược cửu phẩm, khó khăn biết bao? Chỉ là dược liệu như thế cũng rất trân quý."

Nhưng cũng may, Lam Phong còn có một đường sống, để cho nàng có thời gian đi cứu hắn, nếu sức lực của Tạ Tranh nhiều thêm một phần nữa, chỉ sợ ngay cả nàng cũng khó xoay chuyển trời đất.

"Lam Phong, ngươi yên tâm, ta sẽ không để cho ngươi dễ dàng chết!" Hạ Như Phong ngẩng đầu lên, nhìn về phía trời không Phong Tà đại lục, khuôn mặt tuyệt mỹ chứa một chút kiên định: "Ta nhất định phải lấy được dược liệu Hoàn Hồn Đan, về phần Tạ Tranh, bà ta phải chết!"

"Tiểu thư, có một chuyện ta vẫn không nói với người."

Từ khi đi vào Đông Linh đại lục, Lý Nột luôn trầm mặc, thật cẩn thận liếc nhìn Hạ Như Phong, sau khi trầm tư thật lâu, vẫn là mở miệng nói.

Hạ Như Phong nhướng mày, ánh mắt nhìn về phía Lý Nột, thản nhiên hỏi: "Chuyện gì?"

Lý Nột âm trầm hít sâu vào một hơi, vẻ mặt của hắn bỗng nhiên hiện ra một chút hận ý: "Thật ra, ta cũng không phải là người của Tây Huyễn đại lục, ta đến từ Lý gia của Đông Linh đại lục."

Nghe vậy, Hạ Như Phong cũng không nói gì, mà là đang chờ Lý Nột giải thích.

"Lý gia, là thế lực lệ thuộc vào viện Dược Sư, lão tổ tông Lý gia chính là trưởng lão viện Dược Sư, ta là một chi thứ của Lý gia, bởi vì thí nghiệm tinh thần lực yếu kém, bị trục xuất khỏi Lý gia, du đãng đến Tây Huyễn đại lục, được người của Lưu Vân tông cứu, sau đó trở thành luyện dược sư tứ phẩm, rồi trở thành thủ tịch luyện dược sư Lưu Vân tông, cuối cùng tỷ thí luyện dược bại bởi tiểu thư, mới nguyện trung thành với tiểu thư."

"Viện Dược Sư?" Hạ Như Phong vuốt cằm, trong mắt hiện lên một chút tia sáng kỳ dị: "Lần này đến La Lan Thành, đại khái sẽ gặp người của viện Dược Sư, đến lúc đó, ngươi định làm thế nào?"

"Tiểu thư." Lý Nột bỗng nhiên quỳ rạp xuống đất, khuôn mặt chứa vẻ kiên quyết nói: "Từ khi bắt đầu ta đi theo tiểu thư, mạng này của ta đã thuộc về tiểu thư, ta không thể phủ nhận, sau khi thua cam tâm tình nguyện đi theo tiểu thư, là nhìn trúng thiên phú của tiểu thư, bởi vì ta tin tưởng, sớm muộn gì tiểu thư cũng có một ngày, sẽ dùng thiên phú tuyệt diễm của người mà chấn kinh mọi người, làm tùy tùng của tiểu thư, tất nhiên cũng là nước dâng lên cao, mà bây giờ, đi vào Đông Linh đại lục đã được vài năm, cũng là lúc ta nên nói tất cả với tiểu thư, chỉ là ta không bỏ xuống được phụ mẫu ở Lý gia, cho nên…"

“Lý Nột, ta biết rồi, ngươi đứng dậy đi!" Hạ Như Phong vung cánh tay lên, kéo thân thể của Lý Nột lên, giọng nói lạnh nhạt như gió: "Chuyện của ngươi, ta sẽ cân nhắc, nhưng Lý Nột, ta muốn hỏi ngươi, ngươi có biết mấy dược liệu cửu giai Sinh Mệnh Chi Diệp, Mộc Linh Thánh Hoa, Linh Thánh quả này không?" Lúc này lòng nàng đều đặt ở trên thương thế của Lam Phong, chuyện của Lý Nột, đành phải để đi La Lan thành giải quyết sau.

"Mộc Linh Thánh Hoa?" Trong mắt xẹt qua kinh ngạc, Lý Nột nhíu mày, nói: "Nếu ngườ nói Mộc Linh Thánh Hoa là Hoa Mộc Linh nở rộ trên cây, hẳn là Tử Minh phủ có."

"Tử Minh phủ? Chính là năm thế lực lớn với viện Linh Sư, viện Dược Sư, Ma Cung, Phiêu Miểu Tiên, Tử Minh phủ sao?"

"Đúng, trong Tử Minh phủ có một cây Mộc Linh, chỉ là cây Mộc Linh rất ít nở hoa, một khi nở hoa sẽ được Tử Minh phủ coi như là bảo bối thu thập, muốn từ Tử Minh phủ lấy được Mộc Linh Thánh Hoa...” Lý Nột dừng một chút, liếc nhìn Hạ Như Phong: "Thật sự rất khó."

Đôi mắt đen của Hạ Như Phong nhìn về phía Lam Phong, lạnh nhạt nói: "Mặc kệ khó khăn cỡ nào, ta đều phải đi thử một lần."

Bởi vì rất khó có được cơ hội này, sao nàng có thể buông tha? Bỏ lỡ Tử Minh phủ, không biết khi nào mới có được tin tức của Mộc Linh Thánh Hoa.

Tử Minh phủ là một trong năm thế lực lớn ở Đông vực, tọa lạc ở nơi cường thịnh nhất Đông Thành, cho dù Đông Thành so ra kém hơn mảnh đất kinh thành phồn hoa, nhưng nó cũng có ưu thế. Mà Tử Minh phủ tự nhiên chính là thế lực đứng đầu trong Đông Thành.

Lúc này, ngã tư đường Đông Thành, xe ngựa đông nghịt, náo nhiệt hưng thịnh, tiếng người bán hàng hét to liên tiếp, mà trong tửu lâu tiệm trà truyền đến từng tiếng nghị luận.

"Haiz, nghe nói mấy ngày này, bệnh của thiếu phủ chủ Tử Minh phủ đã yếu hơn, phủ chủ vì yêu con, phát ra Chiêu Hiền Lệnh, hy vọng người tài ba dị sĩ đại lục có thể cứu thiếu phủ chủ một mạng, nhưng nếu như nhận, chỉ cần cứu thiếu phủ chủ trở về, Tử Minh phủ sẽ đáp ứng một điều kiện của hắn!"

"Thiếu phủ chủ đều đã như vậy, vì sao phủ chủ không đi xin luyện dược sư ở viện Dược Sư?"

"Ngươi lại không phải không biết, quan hệ của Tử Minh phủ và viện Dược Sư từ trước đến nay đều như nước với lửa, trước kia phủ chủ đã buông ra tôn nghiêm đi cầu cứu vị luyện dược sư cửu phẩm của viện Dược Sư kia, lại bị hắn từ chối, rơi vào đường cùng, đành phải làm ra quyết định như vậy."

Ai cũng đều không có chú ý đến, ở lúc bọn họ nghị luận, không để mắt đến một bóng dáng đỏ ngồi ở trong góc tửu lâu.

Người này mặc áo bào đỏ, trên đầu đội đấu lạp, ngón tay thon dài khẽ nâng chén trà, gió nhẹ thổi qua, lộ ra khuôn mặt tuyệt sắc của nàng.

"Tử Minh phủ? Thiếu phủ chủ?" Khẽ buông chén trà xuống, Hạ Như Phong đứng lên, ánh mắt lạnh nhạt nhìn ra phía ngoài cửa sổ, khóe miệng khẽ cong: "Đây có lẽ là một cơ hội."

Nói xong, tiện tay bỏ mấy linh tệ, rồi rời khỏi tửu lâu này.

Ngoài cửa Tử Minh phủ, sớm kín người hết chỗ, những người đó đều là luyện dược sư nhàn rỗi đến từ các nơi khắp đại lục, nghe nói phủ chủ Tử Minh phủ triệu tập người tài ba dị sĩ, nên tụ tập đến Đông Thành, nếu bọn họ may mắn cứu được thiếu phủ chủ Tử Minh phủ, lại đưa ra gia nhập Tử Minh phủ, phủ chủ cũng sẽ không từ chối.

"Các vị đại sư, hôm nay Tử Minh phủ chúng ta chiêu mộ các vị đại sư đến, là vì bệnh của thiếu phủ chủ, các đại sư đều xin yên tâm, sau khi việc thành, Tử Minh phủ chúng ta sẽ không quên hứa hẹn của mình, cho dù là điều kiện gì, Tử Minh phủ đều đáp ứng các vị."

Lão giả đứng ở cửa, hai tay ôm quyền, trong đôi mắt của ông có một chút lo lắng rõ ràng.

"A!"

Ngay lúc này, bên trong Tử Minh phủ truyền đến một tiếng kêu thống khổ, những người có mặt đều hai mặt nhìn nhau, ánh mắt không hiểu nhìn về phía lão giả.

Lão giả khẽ thở dài, lắc đầu, đau lòng nói: "Vừa rồi là thiếu phủ chủ chúng ta phát ra tiếng kêu, đoạn thời gian trước sau khi xuất môn trở về, hắn đã biến thành bộ dáng này, còn xin các vị đại sư nhất định phải nghĩ biện pháp cứu thiếu phủ chủ chúng ta."

"Yên tâm đi! Có Triệu Kình ta ở đây, nhất định sẽ chữa khỏi cho thiếu phủ chủ các ngươi." Đột nhiên, phía sau truyền đến một giọng nói kiêu ngạo.

Tất cả mọi người đều tránh ra một con đường, ánh mắt kinh ngạc hoặc là khát khao nhìn nam tử trung niên đang đi đến kia.

"Là Triệu Kình của Triệu gia? Luyện dược sư bát phẩm cấp thấp? Không phải Triệu Kình có quan hệ tốt với Lý gia sao? Lý gia lại thuộc về viện Dược Sư, vì sao Triệu Kình lại xuất hiện ở trong này?"

"Triệu gia có quan hệ tốt với Lý gia, nhưng cho dù quan hệ tốt, cũng kém hơn lợi ích của mình, các ngươi nói xem?"

"Điều này cũng đúng, dù sao thế lực của Tử Minh phủ cũng không kém gì viện Dược Sư, nếu Triệu Kình cứu trị cho thiếu phủ chủ, vậy ông ta chính là thượng khách của Tử Minh phủ."

"Haiz, Triệu Kình đến đây, sợ là chúng ta là không có hoạt động đùa bỡn gì."

“Luyện dược sư bát phẩm cấp thấp?" Lão giả kinh ngạc nhìn Triệu Kình, ánh mắt đã xảy ra thay đổi: "Triệu Kình đại sư, thiếu phủ chủ chúng ta giao cho ngươi, xin các vị đều đi theo ta!"

Hai mắt lạnh nhạt của lão giả đảo qua tất cả luyện dược sư ở đây, xoay người đi vào trong cửa, ông còn chưa đi được mấy bước, sau lưng đã vang lên một giọng nói nhàn nhạt: "Chờ một chút."

Nhướng mày, lão giả từ từ xoay người, ánh mắt nhìn về phía nữ tử đón gió mà đến. Đấu lạp trên đầu nữ tử đã bỏ ra, vì vậy một khuôn mặt trẻ tuổi tuyệt sắc đập vào trong mắt tất cả mọi người.

"Tiểu cô nương, ngươi đến Tử Minh phủ ta là có chuyện gì sao?" Lão giả nhíu mày, giọng nói thể hiện không kiên nhẫn.

"Ta cũng đến báo danh."

"Báo danh?" Lão giả đầu tiên là sửng sốt, sau đó mặt nhăn lại nhướng mày, không kiên nhẫn nói: " Tiểu cô nương, nơi này không phải chỗ để ngươi gây rối, vẫn là mau trở về đi thôi."

Hạ Như Phong dịu dàng vuốt mặt của mình, bất đắc dĩ thở dài, nàng cũng biết, với tuổi của mình cũng rất khó khiến người ta tin phục, nhưng mà Tử Minh phủ nàng phải tiến vào.

"Ta là một luyện dược sư." Hạ Như Phong nhún vai, hai mắt lạnh nhạt nhìn về phía lão giả.

"Tiểu cô nương, cho dù ngươi là luyện dược sư, nhiều lắm cũng chỉ ở lục giai, có thể đến đây thấp nhất cũng là luyện dược sư thất giai, ngươi cho rằng thực lực của ngươi đủ tư cách cứu thiếu phủ chủ của chúng ta sao?"

"Không thử, sao biết ta không thể?" Hạ Như Phong xoa mũi, khóe miệng cong lên ý cười nhàn nhạt, ánh chiều tà chói mắt chiếu lên khuôn mặt của nàng, khuôn mặt tuyệt sắc kia tỏa ra tia sáng rực rỡ.

Lão giả nhíu mày, dường như còn muốn nói gì đó, nhưng mà trong sân lại truyền đến tiếng kêu thống khổ của thiếu phủ chủ.

"Bây giờ ta cho ngươi một cơ hội, chỉ là ngươi đừng quấy rối các vị đại sư luyện dược sư là được." Lão giả không có thời gian nói chuyện với Hạ Như Phong, bỏ lại lời này sau đó vội vàng đi vào trong viện.

Chúng người đó tùy theo tiến vào, từ xa đã thấy một tòa lầu tinh xảo, ngoài cửa phòng hai tay lão giả đặt ở sau lưng, lo lắng đi qua đi lại.

Quanh người lão giả này tỏa ra một cổ không khí cường đại, chỉ có người ở hàng ngũ cao mới có khí phách như thế, dường như ông cảm giác có người đến, vẻ mặt bắt buộc trấn định lại, giọng đầy uy nghiêm, ở dưới ánh chiều tà từ từ vang lên ở trong sân.

"Quản gia, đã dẫn những luyện dược sư đó đến sao?"

Quản gia tiến lên một bước, ôm quyền, cung kính nói: "Bẩm báo phủ chủ, người báo danh đều đã đến đây."

“A?" Ánh mắt của Phủ chủ đảo qua người đến, lúc nhìn thấy Hạ Như Phong, nhướng mày: "Quản gia, vì sao trong này còn có một nữ tử trẻ tuổi?"

"Này..." Trán của quản gia không khỏi đầy mồ hôi lạnh, vụng trộm lau một phen, vừa mở miệng muốn giải thích, phủ chủ đã lạnh giọng chặn ngang lời nói của ông.

"Quên đi, bây giờ quản không được nhiều như vậy, các vị, hy vọng các ngươi có thể dốc hết toàn lực cứu con ta."

Nói xong, mở cửa phòng, dẫn mọi người đi vào trong phòng.

Trong phòng, nam tử thống khổ ôm đầu, khuôn mặt tuấn mỹ trắng bệch, vẻ mặt đều đầy đau khổ, lúc nghe thấy tiếng đẩy cửa, từ từ mở mắt ra, suy yếu nói: "Phụ thân, con đã nói rồi, con không muốn nhận trị liệu."

Nam tử nâng mắt lên, đôi mắt màu tím kia khẩn cầu nhìn lão giả.

Lúc Hạ Như Phong chú ý đến mắt tím của hắn, không khỏi ngây người một chút, hơn nữa khuôn mặt của nam tử này, không biết vì sao khiến nàng cảm thấy một loại quen thuộc.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.