Chương trước
Chương sau
Edit: Giáp Thị Thiên Thanh.

Nơi này, là phân bộ của viện Dược Sư tọa lạc tại La Lan thành.

Trong phòng, ngón tay của nam tử trung niên vuốt nhè nhẹ mặt bàn, hai mắt âm hiểm ngoan độc đặt ở trên người của người đang quỳ ở trước mặt hắn, trầm tư trong giây lát rồi mới hỏi: "Ngươi nói tin tức này lại nhưng là thật sự."

"Bẩm báo đại nhân, việc này là thiên chân vạn xác, trong thành La Lan đã sớm truyền khắp nơi rồi."

"Viện Linh Sư phái tới một nữ tử trẻ tuổi tiếp quản Linh tháp này? Không biết viện Linh Sư rốt cuộc muốn làm cái quỷ gì, nữ tử kia hẳn là đệ tử hạch tâm đi? Chẳng lẽ viện Linh Sư cho rằng một đệ tử hạch tâm là đã có thể đối đầu với Thạch Kiếm Lăng ta hay sao?" Khóe môi của nam tử trung niên nhếch lên một nụ cười lạnh, hai mắt lóe ra tia sáng âm hiểm: "Hỏa Linh Trì ta nhất định phải có, ai cũng không được phép phá hư kế hoạch của phó viện trưởng."

Lão đầu tử viện trưởng tồi tệ kia, dạo này đã tiến vào bế quan, đây là thời cơ tốt nhất của bọn họ, chỉ có đạt được Hỏa Linh Trì, lần này phó viện trưởng mới có thể phái người tiến vào bên trong để tăng lên thực lực.

"Ngươi đi xuống đi! Một khi Linh tháp có động tác mới thì lập tức đến đây cho ta biết..." Thạch Kiếm Lăng phất phất tay, nhướng mày rồi lại tiến vào trong trầm tư.

"Dạ, đại nhân." Người nọ đứng lên, ôm quyền rồi nhẹ nhàng lui ra ngoài cửa.

Lúc này, trong phòng của tháp chủ Linh tháp, Hạ Như Phong ngồi trên một chiếc ghế gỗ, làn gió nhẹ thổi qua từ cửa sổ và nhẹ nhàng thổi một đầu đầy tóc đen, nàng thuận tay vung lên, một ánh sáng trắng bay về phía thiếu niên hồng y bên cạnh: "Vật nhỏ, đi Đông Thành một chuyến, giao phong thư này cho phủ chủ."

Vật nhỏ đưa hai ngón tay ra và tiếp được lá thư bay tới, khóe miệng nở nụ cười đáng yêu: "Chủ nhân yên tâm đi, ta nhất định sẽ đưa đi cho ngươi."

Dứt lời, vật nhỏ biến thành một luồng ánh sáng đỏ bắn về phía ngoài cửa sổ, trong chớp mắt đã biến mất vào bầu trời xanh.

"Ba tháng... Thời gian ba tháng hẳn là đủ rồi, chờ sau khi ta hoàn thành nhiệm vụ nơi này, ta sẽ trở về Tây Huyễn đại lục một chuyến, đến lúc đó..." Tầm mắt nhìn về phía bầu trời xanh ngoài cửa sổ, bên môi Hạ Như Phong nở nụ cười dịu dàng, tại thời khắc này con ngươi đen lạnh nhạt cũng nhiều màu sắc hơn.

Tà, ta đã từng nói qua, ta nhất định sẽ dùng thời gian nhanh nhất để trở về. . .

Cho nên, ngươi phải ở Hạ gia chờ ta trở về...

Ngay lúc này, ngoài cửa vang lên một hồi tiếng đập cửa.

Hạ Như Phong thu hồi suy nghĩ, thần sắc lại khôi phục nhàn nhạt như cũ rồi nói: "Tiến vào."

Cửa phòng chậm rãi đẩy ra, Hồ Thanh từ ngoài cửa đi vào và liếc nhìn Hạ Như Phong: "Tháp chủ, không biết ngươi có muốn đi thăm Hỏa Linh Trì không?"

"Hỏa Linh Trì?" Hạ Như Phong nhướng mày, ánh mắt đầy nghi hoặc nhìn Hồ Thanh.

"Tháp chủ có lẽ là không biết Hỏa Linh Trì đi? Hỏa Linh Trì này có thể làm cho tu vi người ta đột phá, nhưng một năm chỉ mở ra một lần, một lần chỉ cho phép mười người tiến vào, ngày mở ra năm nay là bốn tháng sau, cho nên nhân tài của viện Dược Sư muốn chiếm lấy Hỏa Linh Trì."

"Ồ?" Nhíu mày, Hạ Như Phong đối với Hỏa Linh Trì này cũng tràn ngập hứng thú, nàng đứng lên, khóe miệng chậm rãi giơ lên: "Như vậy chúng ta hãy đi xem thử."

Hồ Thanh gật đầu, dẫn Hạ Như Phong đi tới nơi của Hỏa Linh Trì.

Nắng chiều hoa mỹ (rực rỡ tươi đẹp) phủ đầy phía chân trời, gió đêm thổi qua làm lá cây chậm rãi rơi từ trên cây xuống, chân giẫm lên lá cây và phát ra tiếng vang "Soàn soạt soàn soạt".

"Hỏa Linh Trì, vì sao một năm chỉ mở ra một lần?" Đi ở trong rừng, Hạ Như Phong quay qua đầu lại, trong mắt hiện lên một chút không hiểu.

Hồ Thanh mỉm cười, tầm mắt nhìn về phía phương xa nói: "Thời điểm người của viện Linh Sư và viện Dược Sư phát hiện Hỏa Linh Trì, cơ quan ở phía trên nó chính là được thiết lập như vậy, cơ quan kia, ngay cả viện trưởng chúng ta cũng không có cách nào phá bỏ, nếu không thì thực lực tổng thể của viện Linh Sư tuyệt đối sẽ không chỉ là như vậy."

Nghe Hồ Thanh giải thích, Hạ Như Phong mới biết được lý do này, một đường sau này đều không nói chuyện, mà rất nhanh thì bọn họ cũng đã đến nơi họ muốn đến.

Cây cối phía trước ngăn cản đường đi, Hạ Như Phong bị bắt phải dừng lại, ánh mắt nhìn thật sâu vào cây cối dày đặc, nàng nhìn ra đây là một trận pháp, cho nên muốn tìm kiếm phương pháp phá bỏ.

"Tháp chủ, trận cây này một năm mới mở một lần, chúng ta đã từng muốn phá huỷ này khu rừng cây này nhưng hoàn toàn không có cách gì hủy hoại." Hồ Thanh lắc đầu rồi thở dài một tiếng, mỗi ngày trông coi bảo địa như vậy nhưng lại không có cách gì tiến vào, có trời mới biết hắn đã phải chịu đựng hành hạ như thế nào.

Hạ Như Phong nhìn trận cây trầm mặc không nói, trầm tư trong giây lát, ngẩng đầu lên, ngón tay điểm một cái ở trong không trung, một quyển triệu hồi thư kim cương tản ra hào quang màu lam xuất hiện ở phía chân trời.

"Tuyết cầu, đi ra!"

Khi lời nói của nàng hạ xuống, ánh sáng trắng trong triệu hồi thư chợt lóe, một tiểu thú mềm mại nhúc nhích bỗng nhiên đứng ở trên vai của nàng.

Tiểu thú chớp đôi mắt to ngập nước tò mò đánh giá cảnh vật xung quanh mình, rõ ràng không biết bản thân mình đang ở nơi nào.

"Tuyết cầu, có thể phá trận sao?" Hạ Như Phong chỉ chỉ trận cây phía trước, hai mắt dịu dàng nhìn về phía tiểu thú ở trên vai rồi nhẹ giọng dò hỏi.

Tuyết cầu nhìn trận cây rồi kêu to vài tiếng, từ trên vai Hạ Như Phong nhảy xuống và xông về phía chỗ trận cây không xa.

Hồ Thanh không khỏi ngây ngẩn cả người, như vậy một tiểu thú mềm mại nhúc nhích giống như không có bất kỳ cái tác dụng gì, có thể phá bỏ trận pháp mà ngay cả viện trưởng bọn họ cũng không có cách nào phá bỏ sao? Đây là muốn đùa giỡn cái gì sao? Con triệu hồi thú kia thoạt nhìn hoàn toàn chính là sủng vật, không hề có tác dụng.

Nhưng mà một màn kế tiếp, lại làm cho Hồ Thanh trừng lớn hai mắt.

Chẳng qua là tiểu thú tùy ý vòng vo vài vòng ở trong đó, sau đó ở trên mặt đất viết viết họa họa, mảnh rừng cây kia bỗng nhiên bắt đầu chuyển động.

"Rầm rầm!"

Vào lúc này, âm thanh của lá cây lay động lại vang lên, mảnh rừng cây vốn là dính chặt lại với nhau, vậy mà giờ lại mở ra và ngăn ra thành một con đường, lá cây kia đong đưa giống như hoan nghênh Hạ Như Phong đang đi qua trước mặt bọn họ.

"Này. . . Điều này sao có thể?" Hồ Thanh kinh ngạc há hốc mồm, hai tay kéo cằm, mới không để cho cằm rơi trên mặt đất.

Còn chưa chờ hắn phản ứng lại thì Hạ Như Phong đã nắm lấy Tuyết cầu đi qua con đường, sau khi bóng dáng của nàng biến mất thì rừng cây lại khôi phục nguyên dạng, thật sự giống như cái gì cũng không có xảy ra...

Phái sau mảnh rừng cây lại là một phen cảnh tượng khác.

Rõ ràng bên ngoài mặt trời đã lặn xuống núi phía tây nhưng nơi này lại là trời xanh mây trắng, đẹp không sao kể siết, dưới bầu trời xanh, một phiến linh trì đỏ rực phản chiếu rõ ràng vào trong mắt Hạ Như Phong.

"Đây chính là Hỏa linh trì?" Xoa nhẹ cằm, Hạ Như Phong nhàn nhạt kéo khóe môi một cái: "Không biết nó có thể giúp ta đột phá mấy cấp. . ."

Chỉ là Hỏa linh trì, Hạ Như Phong vẫn không tận hưởng một mình mà là đưa những người thuộc linh sư Hỏa hệ trong chiến đội Nghịch Thiên đều phóng ra, trong đó, bao gồm cả Lý Nột thì có tất cả chín linh sư Hỏa hệ, nữa Hạ Như Phong nữa là được mười người.

Sau đó mười người đồng thời nhảy vào trong Hỏa linh trì, bởi vì nhiệt độ trong Hỏa linh trì vô cùng nóng nên lần đột phá này cũng không quá dễ chịu, may mà Hạ Như Phong đã từng trải qua thời điểm thống khổ của việc hấp thu Hỏa linh và Ám linh, cho nên Hỏa linh trì đối nàng mà nói cũng là chuyện nhỏ nhặt, những người còn lại lại không có tốt như vậy, suýt chút nữa là bị hành hạ đến chết đi sống lại.

Một lần tu luyện này, chính là đã qua ba tháng...

"Oanh ầm ầm!"

Một ngày kia của ba tháng sau, linh khí thiên địa cứ quanh quẩn một chỗ ở trên Hỏa linh trì, thiếu nữ vốn đang khoanh chân mà ngồi thì lại chậm rãi mở hai mắt: "Đã đến Linh tôn thất cấp, thời gian ba tháng, Hỏa linh trì làm cho ta đột phá hai cấp, tu luyện tiếp nữa cũng không có tác dụng gì, huống chi yến hội cũng nên bắt đầu, cũng đã đến thời điểm ta nên rời đi..."

Chuyển tầm mắt qua, nhìn Lý Nột và mọi người chiến đội Nghịch Thiên đã sớm rời khỏi Hỏa linh trì, phát hiện tất cả mọi người đều đột phá một cấp nên đều thu bọn hắn vào Phong Tà đại lục, sau đó bắt đầu rời đi.

Lúc này trong Linh tháp đã sớm loạn thành một đoàn, Hồ Thanh lo lắng đi qua đi lại, ánh mắt thường thường bay về phía ngoài cửa, liên tiếp thở dài: "Haiz, đều đã ba tháng rồi, tháp chủ như thế nào còn không có trở về? Yến hội cũng gần như là muốn bắt đầu, nhưng thế mà lại không có một người đến tham gia."

Nghĩ đến đây, Hồ Thanh liền hận đến cắn răng.

Thực lực của hắn, tại La Lan thành cũng không phải mạnh nhất, dù sao Chân linh cường giả đều đảm nhiệm chức vị trưởng lão ở trong viện Linh Sư, chỉ có loại giống như hắn không có đột phá đến Chân linh, người có tiềm lực gần như cạn kiệt mới bị phái đến nơi này.

Nhưng mà bởi vì có quan hệ với viện Linh Sư, tất cả thế lực lớn nhỏ ở La Lan thành đều tranh nhau nịnh bợ hắn, nhưng mà giờ phút này, vì đan dược của viện Dược Sư mà bọn họ thậm chí cũng không tham gia yến hội của Linh tháp.

"Chết tiệt, ngày nào đó ta có có quyền có thế, nhất định sẽ không buông tha nhóm tiểu nhân các ngươi!" Hồ Thanh nắm chặt nắm đấm, nghiến răng nghiến lợi nói.

"Tháp..." Một người vội vội vàng vàng chạy vào, nhưng lời nói đến bên miệng lại vội vàng sửa lại miệng: "Hồ đại nhân, viện Dược Sư dẫn một vài thế lực ở La Lan thành đến đây."

"Viện Dược Sư?" Hồ Thanh nhướng mày, sắc mặt âm trầm lại: "Bọn họ tới nơi này làm cái gì? Đi, theo ta đi nhìn xem."

Mới vừa đi vào đại sảnh thì đã nhìn thấy Thạch Kiếm Lăng đứng ở trong phòng, hai tay cảu hắn đặt ở sau lưng, con ngươi âm hiểm từ sau khi Hồ Thanh xuất hiện thì vẫn luôn đừng ở trên người hắn, khóe miệng chậm rãi nở một nụ cười lạnh, trào phúng nói: "Hồ tháp chủ, như thế nào? Hôm nay, yến hội của các ngươi không có người nào tham gia sao? Vì không để cho Linh tháp quá mức lạnh lẽo buồn tẻ, làm cho Hồ Thanh ngươi quá mức khó chịu, ta chính là đặc biệt tìm một đám người đến tham gia yến hội của Linh tháp, chỉ là không biết Hồ tháp chủ, khi nào thì ngươi giao Hỏa linh trì ra đây?"

"Muốn Hỏa linh trì, không có cửa đâu!" Hồ Thanh không lưu tình cự tuyệt yêu cầu của hắn, hai mắt lãnh khốc lạnh lùng nhìn Thạch Kiếm Lăng: "Mặt khác, ta muốn sửa cho ngươi một chút, hiện tại ta cũng không phải cái gì tháp chủ, ta chỉ là một người quản sự thủ hạ của tháp chủ mà thôi."

"Ha ha!" Thạch Kiếm Lăng ngửa đầu cười lớn một tiếng, giọng điệu đầy mùi vị châm chọc: "Không biết người của viện Linh Sư các ngươi phát điên cái gì, thế nhưng lại để cho một nữ tử hơn hai mươi tuổi đến chưởng quản Linh tháp, Linh tháp sớm muộn gì cũng sẽ hủy ở trên tay của nàng, cho nên các ngươi còn không bằng thức thời, cút khỏi La Lan thành!"

"Muốn để cho chúng ta cút, cũng phải xem ngươi là có cái tư cách này hay không đã." Phất nhẹ tay áo, Hồ Thanh lạnh giọng nói.

"Ngươi xem, lời mời yến hội của Linh tháp các ngươi, cư nhiên không một người đến tham gia, vậy đã chứng minh Linh tháp các ngươi đã mất đi lòng người."

"Ai nói sẽ không có người đến tham gia?" Gương mặt biến sắc, Hồ Thanh biết rõ sẽ không có người đến Linh tháp, nhưng vẫn không muốn chịu thua.

Đây là tôn nghiêm thuộc về viện Linh Sư, hắn tuyệt đối không thể bị người viện Dược Sư đuổi ra khỏi La Lan thành, bằng không sẽ không còn mặt mũi nào sống ở trên đời nữa?

"Hồ Thanh!" Thạch Kiếm Lăng cười lạnh một tiếng, trong trong tỏa ra ánh sáng âm u lạnh lẽo: "Ta cam đoan, hôm nay không có bất luận kẻ nào đến tham gia yến hội của Linh tháp, bằng không thì ta sẽ chặt đầu của ta xuống để cho ngươi làm cầu đá!"

Thạch Kiếm Lăng nhiên là có cái tự tin này, bởi vì tất cả thế lực ở La Lan thành đều bị hắn dùng đan dược thu mua hết rồi.

Nhưng mà hắn vừa dứt lời, người trông cửa của Linh tháp bỗng nhiên chạy vào, vẻ mặt kích động nói: "Hồ đại nhân, có người đến đây, có người đến tham gia yến hội rồi."

Nhất thời, sắc mặt Thạch Kiếm Lăng đại biến, trong mắt xẹt qua sát ý, rốt cuộc là người phương nào không nghe mệnh lệnh của hắn, dám đến tham gia yến hội của Linh tháp?

"Ha ha, Thạch Kiếm Lăng, không cần quên ngươi lời nói mới rồi, nhớ rõ muốn đích thân chặt đầu của ngươi để cho ta làm cầu đá." Tâm tình Hồ Thanh tốt lên, liếc nhìn sắc mặt xanh mét của Thạch Kiếm Lăng, lại chuyển ánh mắt về người tới báo tin: "Không biết tới đây là người của gia tộc nào."

"Gia tộc Bắc Ảnh ở Bắc vực, gia tộc Nam Cung ở Nam vực, Linh Đại đế quốc đều có phái người đến đây, còn có một vài thế lực khác ở Bắc vực và Nam vực, bọn họ đều nói là vì buổi bán đấu giá hôm nay mà đến."

Bắc vực và Nam vực? Đó Những người đó chạy tới đây làm cái gì?

Mọi người đưa mắt nhìn nhau, đều không biết trong hồ lô của nhóm người này bán cái gì.

"Đại nhân, đại nhân, không tốt rồi..." Người nọ vừa mới nói xong, ngoài cửa lại có một người vội vã chạy vào.

"Phát sinh chuyện gì? Hốt ha hốt hoảng còn ra thể thống gì!" Hồ Thanh nhướng mày, không chút khách khí khiển trách.

"Dạ, là..." Lau mồ hôi lạnh ở trên trán, người nọ lúc này mới mở miệng: "Là Linh thú trong gia tộc Bạch Hổ, gia tộc Chu Tước, gia tộc Thanh Long, gia tộc Huyền Vũ đều phái người đến đây, à, đúng rồi, còn có Long tộc ở Nam Hải..."

"Cái gì?"

Lần này, tất cả mọi người đều bị kinh sợ, không chỉ nhân loại, như thế nào mà ngay cả Linh thú từ trước tới nay luôn chán ghét nhân loại cũng đến đây?

"Đại nhân, đại nhân..."

Chỉ là sự tình còn chưa có kết thúc, lại có một người từ ngoài cửa chạy vào.

"Nói đi, lần này lại là ai đến đây?" Lau mồ hôi ở trên trán, Hồ Thanh ra vẻ trấn định nhìn về phía người báo tin.

"Là Thiếu phủ chủ của Tử Minh phủ, tự mình dẫn người đến đây...
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.