Chương trước
Chương sau
Edit: Thiên Hạ Đại Nhân

Lâm Phong quốc Hạ gia, nguyên nhân vì có Hạ Như Phong, nên đã đạt đến cường thịnh trước nay chưa từng có, hơn nữa đã trở thành đệ nhất thế lực được công nhận ở Tây Huyễn đại lục.

Mà trong khoảng thời gian này cường giả Hạ gia cũng xuất hiện tầng tầng lớp lớp, đầu tiên là Cốc Mị Nhi và Hạ Ngân Nguyệt, ở dưới sự trợ giúp đan dược của Hạ Như Phong, và tự mình cố gắng, lần lượt đột phá đến Linh Quân, sau này tiểu công chúa gia nhập Hạ gia, cũng trở thành Linh Quân, mỗi khi cảm nhận được lực lượng cường đại trong cơ thể, tiểu công chúa cũng rất may mắn mình từng lựa chọn đi theo nàng ấy.

Về phần Nghiêm Phong Hành, hắn và Nghiêm lão cùng ném trọng trách cho thuộc hạ, ở tại Hạ gia, ngay cả Cốc Mị Nhi và Hạ Ngân Nguyệt cũng đều đột phá đến Linh Quân, Nghiêm Phong Hành được gọi là thiên tài thứ ba của Tây Huyễn đại lục, tất nhiên sẽ không thua bọn họ, từ trước đó đã trở thành một Linh Quân.

Vì sao gọi Nghiêm Phong Hành vì thiên tài thứ ba? Kia đương nhiên là, thiên tài thứ nhất và thứ hai phân biệt là Hạ Như Phong và Dạ Thiên Tà, có hai biến thái này, hắn cũng chỉ đành phải đứng thứ ba.

Đáng mừng nhất là, mấy năm qua, Hạ Thiên lại đột phá đến Linh Tôn, thiên phú của hắn thật sự khiến cho toàn bộ Tây Huyễn đại lục đều chấn động, thậm chí ngay cả công chúa hoàng thất đều muốn kết thành nhân duyên với Hạ Thiên, nhưng không biết vì sao, Hạ Thiên đều từ chối tất cả.

"Haiz, cũng không biết Tiểu Phong Phong nàng rốt cuộc thế nào, lần này vừa đi chính là nhiều năm không có tin tức, thật sự là hơi quá đáng."

Bên hồ nước trong suốt, Hạ Thiên ngồi ở bên bờ, mũi chân khẽ khua mặt nước, khuôn mặt đáng yêu của thiếu niên đầy ai oán, chỉ là vài năm, khuôn mặt của hắn đã bớt đi một phần ngây thơ, thêm một vẻ thành thục.

"Cuối cùng Cốc Mị Nhi cũng hoàn thành hứa hẹn của nàng, Cốc gia đã bị nàng tự mình diệt, nhưng những việc này ngươi lại không thể nhìn thấy..." Ngửa đầu nhìn phía trời xanh, đôi mắt trong suốt như mặt nước của Hạ Thiên hiện lên một tia tưởng niệm, trời biết, trong khoảng thời gian nàng rời khỏi này, người nhà bọn họ nhớ nàng cỡ nào. Gia gia và Nghiêm gia gia mỗi ngày nhìn phòng của nàng đến ngẩn người, Phong Hành biểu ca đang cố gắng tu luyện, hy vọng có một ngày có thể đến Đông Linh đại lục tìm nàng.

Ngay lúc này, vẻ mặt Nghiêm lão ngưng trọng đi qua bên cạnh hắn, Hạ Thiên nhướng mày, không hiểu nhìn bóng dáng của ông: "Xảy ra chuyện gì vậy? Vì sao mấy ngày nay ta lại cảm thấy có chút bất an, là ta lo lắng nhiều sao?"

Nghĩ một chút, vì để giải sầu cho mình, Hạ Thiên đứng lên, đuổi theo bước chân đang rời đi của Nghiêm lão.

Trong phòng lúc này, sắc mặt của Hạ Lâm Lạc nghiêm túc nhìn về phía cảnh tượng ngoài cửa sổ, nói với nam tử bên cạnh: "Cảm giác của con chính xác không?"

Gió xuân từ ngoài cửa sổ thổi vào, thổi qua y phục màu tím của nam tử, hai tay hắn khoanh trước ngực, khuôn mặt tuấn mỹ mất đi vẻ tà mị trước kia, trong mắt tím chứa một tia nghiêm trọng, vào thời khắc này, không khí trong phòng từ vẻ mặt của hắn mà trở nên càng thêm ngưng trọng.

"Tạ gia đến thăm hỏi người, có ba Chân Linh, hơn nữa cấp bậc không thấp." Dạ Thiên Tà hít sâu vào một hơi, hắn cũng cảm nhận được trình độ nghiêm trọng của sự việc.

Vì sao Chân Linh của Đông Linh đại lục lại đến đây? Chẳng lẽ là Như Phong nàng gặp phải nguy hiểm gì rồi?

"Đưa việc thăm hỏi này giao cho lão gia hỏa Nghiêm gia này được chứ? Không được, ta không yên lòng, phải tự mình đi một chuyến." Hạ Lâm Lạc nhíu mày, khuôn mặt già nua đầy uy nghiêm: "Hơn nữa đoạn thời gian trước, nha đầu Ngân Nguyệt xuất môn du ngoạn, đánh đệ tử Tạ gia kia, cho nên ta cảm giác bọn họ đến đây cũng không đơn giản, tuyệt đối sẽ không phải thăm hỏi đơn thuần."

Dạ Thiên Tà vuốt cằm, trầm tư trong giây lát, mới ngẩng đầu lên, trong mắt tím xẹt qua một tia khác thường, nói: "Người giúp con ngăn cản những người của Tạ gia, cho con một chút thời gian, con có biện pháp đối phó với ba Chân Linh kia."

"Thật sự?" Ánh mắt của Hạ Lâm Lạc sáng lên, không biết vì sao, ông tin tưởng nam nhân tà mị này sẽ có biện pháp: "Được, chuyện này giao cho con đi!"

Dứt lời, Hạ Lâm Lạc xoay người đi ra ngoài, cho nên ông không chú ý đến, ở lúc ông xoay người đi, trên khuôn mặt tuấn mỹ tà mị của Dạ Thiên Tà hiện một vẻ không tha và kiên quyết, bây giờ thật sự chỉ có biện pháp kia sao? Có lẽ chỉ có sử dụng phương pháp kia, mới có thể bảo vệ tốt Hạ gia ở trong tay ba Chân Linh có thực lực không thấp kia.

Khẽ thở dài, Dạ Thiên Tà thu ánh mắt lại, hai tay không tự chủ được nắm chặt, có lẽ là trong đầu nhớ đến khuôn mặt quen thuộc của Hạ Như Phong, khóe môi hắn cong lên, nhưng mà trong nụ cười kia lại chứa ý tứ không muốn.

Thật xin lỗi Như Phong, chỉ sợ ta phải thất hẹn, bởi vì ta không thể tiếp tục ở đây chờ nàng về nhà được nữa.

Nghiêm lão và Hạ Lâm Lạc song song đang ngồi, ngoại trừ ba người Hạ Quân Mạc, Hạ Vân Ly, Hoàng Ảnh ra ngoài rèn luyện, những người còn lại cũng đều ở bên cạnh Hạ Lâm Lạc và Nghiêm lão, lúc này, mọi người đều cảm nhận được không khí khác thường.

Có lẽ là phát hiện ra Hạ Chi Nhược khẩn trương, Lâu Ngọc Thần cầm chặt tay bà, khuôn mặt tuấn mỹ cong lên nụ cười an ủi.

Cảm nhận được độ ấm trong lòng bàn tay của ông, tâm tình khẩn trương của Hạ Chi Nhược dần có được bình ổn, cũng mỉm cười lại một cái.

"Không biết các vị đến Hạ gia ta, là có chuyện gì quan trọng?" Hạ Lâm Lạc thu hai mắt lại, ánh mắt chứa tia sắc bén đảo qua mọi người thượng khách, ánh mắt dừng ở trên người mấy cường giả bị áo bào đen che kín khuôn mặt: "Nói vậy mấy vị là cao thủ Chân Linh, đến Hạ gia ta không phải là thăm hỏi đơn thuần đi? Hạ Lâm Lạc ta còn tự nhận là không có thực lực gì có thể dẫn đến cường giả Chân Linh."

Bị đối phương nhìn thấu thân phận, trong mắt mấy người đều xẹt qua kinh ngạc, vẻ mặt không khỏi đầy ngưng trọng.

Hạ gia này thật sự theo như lời của Tạ Tranh trưởng lão, chỉ là một tộc bình thường sao? Có thể nhìn thấu thân phận của mình, sao lại đơn giản chứ? Nơi này tất nhiên cũng có cao thủ ẩn nấp.

"Ha ha, nếu Hạ gia chủ đã biết chúng ta, chúng ta còn che dấu cũng không có ý tứ gì nữa." Âm hiểm cười hai tiếng, trong đó một người áo bào đen đứng lên, hai mắt ông ta như độc xà, bị ông ta nhìn một cái, như bị độc xà quấn quanh ở cổ.

Lúc này, Hạ Lâm Lạc biến sắc, cảm giác được hô hấp có chút khó khăn.

"Thật ra chúng ta đến đây cũng không có việc gì, chỉ là cho mời Hạ gia chủ theo chúng ta đi một chuyến, đến Tạ gia Đông Linh đại lục chúng ta làm khách, yên tâm chúng ta tuyệt đối sẽ không tổn thương ngươi." Giọng của người áo bào đen chứa một tia âm lãnh, hai người áo bào đen còn lại đứng lên, nếu như Hạ Lâm Lạc dám phản kháng, bọn họ sẽ động thủ.

"Nếu ta nói không thì sao?"Hạ Lâm Lạc cười lạnh một tiếng, ngón tay khẽ gõ mặt bàn, cũng không ngẩng đầu lên nói: "Ngươi muốn dẫn ta đi, hẳn là cũng có lý do chứ?"

"Không có lý do gì, chỉ là mời ngươi đến Đông Linh đại lục làm khách mà thôi, người Tây Huyễn đại lục các ngươi, không phải nằm mơ cũng muốn đi Đông Linh đại lục sao? Đây là cơ hội khó có được, không ngờ ngươi lại không biết tốt xấu như thế, nếu ngươi không muốn đi, thì đừng trách chúng ta không khách khí!" Khóe miệng cong lên nụ cười âm hiểm, trong mắt người áo bào đen xẹt qua khinh thường.

Từ trước đến nay ông vẫn xem thường người của Tây Huyễn đại lục, những người đó, căn bản là không có tư cách nói không thể với mình.

"Các ngươi đang cưỡng ép ta sao?" Giờ phút này tâm của Hạ Lâm Lạc sáng như gương, ông đã sớm nhìn thấu ý đồ của người Tạ gia, nhóm người này khẳng định là ăn mệt ở trên tay Phong Nhi, lại không thể làm gì nàng, cho nên đến Tây Huyễn đại lục, muốn bắt mình đi để uy hiếp Phong Nhi.

Nhưng bọn họ cũng quá coi thường người Hạ gia, sao người Hạ gia có thể là hạng người sợ chết? Dù ông chết, cũng sẽ không để cho nhóm người này uy hiếp đến Phong Nhi.

Người áo bào đen khinh thường nhìn Hạ Lâm Lạc, khóe miệng nở nụ cười khinh thường: "Vậy phải xem quyết định của ngươi, nhưng ta khuyên ngươi, vẫn nên ngoan ngoãn theo chúng ta rời khỏi đây, khỏi bị ăn khổ da thịt."

"Gia gia, người không thể đi." Nghe được lời nói của những người đó, trong lòng Hạ Thiên dần tức giận, không để ý Hạ Lâm Lạc nháy mắt với hắn, hung hăng lườm những người áo bào đen đó, khuôn mặt đáng yêu bởi vì tức giận mà ửng hồng: "Cường giả Đông Linh đại lục thì sao? Có thể mạnh mẽ bắt người sao? Đây là tác phong của Đông Linh đại lục? Thì ra Đông Linh đại lục lại là bộ dạng như vậy, địa phương như thế, người Hạ gia chúng ta khinh thường!"

Đồng thời, mọi người Hạ gia cũng đều đứng lên, tất cả đều dùng ánh mắt bất thiện nhìn chằm chằm mọi người Tạ gia.

"Hạ gia chủ, nếu ngươi cố ý không đi, cũng đừng trách chúng ta không khách khí!" Người áo bào đen nháy mắt với hai người khác, bờ môi nở nụ cười âm lãnh: "Tạ Phong, Tạ Thanh, chúng ta động thủ đi! Tạ Tranh trưởng lão bảo chúng ta phải mang ông ta về."

"Ha ha, một đám con kiến mà thôi, Tạ Lăng, bọn họ thì một mình Tạ Phong ta ra tay như vậy là đủ rồi." Tạ Phong cười lớn hai tiếng, từ trong đám người bước ra, xoa tay nói: "Các con kiến, Tạ Phong đại gia sẽ cho các ngươi biết, sự khác nhau giữa cường giả và con kiến!"

"Ầm ầm!"

Khí thế cường đại từ trên người Tạ Lăng phát ra, phòng ốc đột nhiên bị nổ thành dập nát, thời khắc đó mọ người đều bay ra ngoài, mà Tạ Lăng như rất hưởng thụ loại lạc thú này, cũng không có lập tức dùng uy áp nghiền mọi người thành phấn vỡ, mà muốn từ từ tra tấn bọn họ.

Lâu Ngọc Thần ôm chặt Hạ Chi Nhược, ánh mắt cảnh giác nhìn chăm chú vào ba cường giả Chân Linh Tạ gia.

Lần này, Hạ gia thật sự gặp phải nguy hiểm trước nay chưa từng có.

"Ha ha ha!" Tạ Phong không nhịn được sảng khoái cười phá lên, người này có vẻ biến thái, thích nhất là khiến cho kẻ thù nhận hết sợ hãi mà chết đi.

Toàn bộ Hạ gia, bọn hắn chỉ cần mang đi một người là được, mà người còn lại ắt phải chết!

"Tạ Phong, ngươi thu liễm một chút, đừng quên, chuyện chúng ta đến đây không thể bị năm thế lực lớn kia biết, vì sao ngươi muốn biến khiến cho mọi người biết vậy?" Tạ Thanh nhíu mày, ánh mắt bất mãn nhìn về phía Tạ Phong, không chút khách khí khiển trách.

Tạ Phong ngượng ngùng sờ mũi, nhún vai: "Thật xin lỗi, thật xin lỗi, lập tức không nhịn được, tiếp theo ta sẽ chú ý."

Nhưng hành động vừa rồi của Tạ Phong, vẫn kinh động cả hoàng thành, mọi người cũng không nhịn được vây quanh ngoài cửa Hạ gia.

"Là ai? Sao có can đảm lớn đến tập kích Hạ gia?"

"Chẳng lẽ bọn họ không biết trong Hạ gia có hai cường giả Linh Tôn sao?"

Tiếng nghị luận bên ngoài không nhỏ truyền vào trong sân, Tạ Phong nhíu mày, ánh mắt lạnh lùng phóng ra: "Linh Tôn tính là cái quái gì? Các ngươi ở đây hét cái gì mà hét? Cẩn thận một đấm của Tạ Phong đại gia ngươi đưa ngươi đi tây thiên đấy."

"Tạ Phong!" Tạ Lăng và Tạ Thanh đều có chút đau đầu kêu lên, bọn họ không biết để cho Tạ Phong quê mùa này đến đây, rốt cuộc là đúng hay là sai?

Ông ta cứ như vậy, sẽ huyên náo mọi người đều biết, cường giả Đông Linh đại lục đến Tây Huyễn đại lục gây sự, lúc đó toàn bộ Tạ gia đều bị hủy ở trong miệng của ông ta, nếu không phải lúc trước ông ta muốn đến, bọn họ tuyệt đối sẽ không dẫn ông ta đến hoàn thành cái nhiệm vụ này.

"Là ai đến Lâm Phong quốc gây sự?"

Ngay tại lúc này, hai bóng dáng dần xuất hiện ở giữa không trung.

Hai người này, chính là Thu Phong và An Đức Lâm cảm nhận được cổ uy áp kia mà đến, lúc này hai người đều dùng đôi mắt chứa tia ngưng trọng nhìn về phía ba người Tạ gia.

Mạnh, rất mạnh, thực lực của ba người áo bào đen này đều rất mạnh, ít nhất cũng trên Linh Tôn, khi nào thì Tây Huyễn đại lục có nhiều cường giả Linh Tôn như vậy?

"Trưởng lão, chúng ta phải làm sao bây giờ? Những người đó hình như rất mạnh!" Lạc Diệu Thiên khó xử nhìn cảnh tượng phía xa, thở dài thật mạnh, một thời gian không biết nên làm ra lựa chọn thế nào: "Trưởng lão, chúng ta muốn ra tay hay không?"

Phong Lạc lắc đầu, ánh mắt nhìn về phía xa xa, nói: "Hoàng tộc không cần động thủ, các ngươi động thủ thì chỉ tự sát mà thôi, chỉ là ta không thể không đứng ở phía Hạ gia này."

"Trưởng lão.” Trong lòng Lạc Diệu Thiên đột nhiên cả kinh, hai mắt hiện ra một tia sầu lo: "Trưởng lão, người thật sự quyết định sao?"

"Nếu ta không đoán sai, những người đó là cường giả của Đông Linh đại lục." Đôi mắt của Phong Lạc trưởng lão lóe ra tia cơ trí, khóe miệng từ từ cong lên: "Đây là một lần đánh cược, đánh cược thắng, địa vị của Lâm Phong quốc chúng ta là quốc gia đệ nhất Tây Huyễn đại lục không thể dao động, thua cuộc…"

Hít sâu vào một hơi, Phong Lạc thản nhiên nói: "Chết, cũng chỉ là ta một chữ mà thôi, huống chi với quan hệ của chúng ta với Hạ gia, thật sự rất khó không đếm xỉa đến, ta cũng không thể nhìn bạn tốt mạo hiểm, mà một mình trốn đi."

Nói xong, Phong Lạc cũng không để ý Lạc Diệu Thiên ở phía sau, mũi chân điểm nhẹ ở trong không khí, tung người nhảy lên, bay nhanh đến chỗ của Hạ gia.

"Ha ha, Phong Lạc lão nhân, ngươi cũng đến đây sao?" Thu Phong quay đầu lại, đã phát hiện Phong Lạc bay về phía này: "Không ngờ đến cách nhiều năm, chúng ta còn có cơ hội có thể cùng nhau đối mặt với cường giả."

"Hai người các ngươi đến đây, ta không có khả năng một mình lùi bước." Phong Lạc cười tao nhã, hai mắt toả ra tia sáng khác thường: "Thu Phong lão nhân, An Đức Lâm lão nhân, ngày chúng ta biết nhau cách hiện tại đã thật lâu rồi? Ha ha, khi đó ta cũng không nghĩ qua, có một ngày sẽ chết chung một chỗ với các ngươi."

"Quả thật không nghĩ qua." An Đức Lâm cười cười, ánh mắt nhìn chằm chằm vào những cường giả trước mặt, vẻ mặt dần chứa vẻ ngưng trọng.

"Hừ, một đám ngu ngốc, biết rõ là chết mà còn dám đến đây." Tạ Lăng âm hiểm cười một tiếng, với hành động của Thu Phong, cảm thấy khó hiểu, song trong lòng lại khinh thường bọn họ một phen.

Theo ý ông, hành vi của bọn họ thuộc về ngu ngốc, chả trách lớn tuổi như vậy rồi mà vẫn chỉ là Linh Quân.

"Ngu ngốc? Người không có cảm tình như ngươi, vĩnh viễn sẽ không biết hành động của sư phụ và viện trưởng Thu Phong." Ngay lúc này, một giọng nói phí phách từ ngoài cửa tiến vào, nhưng trong giọng nói này khẽ chứa tia trào phúng, không khỏi khiến cho mọi người Tạ gia sắc mặt đại biến.

Lúc bọn họ đưa ánh mắt nhìn ra ngoài cửa, nhìn thấy hai nam tử từ ngoài cửa tiến vào: "Mạc Trúc, Cổ Phi, sao hai người các xon lại đến đây?" Trong lòng An Đức Lâm đột nhiên run lên, thở dài, lắc đầu nói: "Mạc Trúc, con không nên đến đây!"

"Sư phụ, Như Phong là muội muội của con, con không thể nhìn Hạ gia gặp phải nguy hiểm mà ngồi xem không quan tâm, cho nên hôm nay cho dù liều mạng, con cũng muốn chết ở trước người Hạ gia." Khuôn mặt tuấn dật chứa vẻ kiên định, giọng nói của Mạc Trúc có khí phách, rơi vào trong tai mọi người.

"Phong Nhi may mắn cỡ nào, gặp được những người nguyện ý ra mặt cho nàng, tình bằng hữu nồng nàn." Nhìn những người đó không sợ sống chết đứng ở bên cạnh Hạ gia, lòng của Hạ Lâm Lạc cảm thấy tràn đầy vui mừng, chỉ là Dạ Thiên Tà chậm chạp không xuất hiện, ông không khỏi lo lắng.

"Các ngươi đã muốn chết, ta sẽ tiễn các ngươi đoạn đường." Tạ Thanh cười lạnh một tiếng, rút kiếm ra, kiếm như du long tập kích về phía Nghiêm lão cách ông gần nhất.

Sắc mặt của mọi người đều đại biến, mắt thấy tính mạng của Nghiêm lão nguy hiểm sớm tối, biến cố cũng lại phát sinh.

Một bóng dáng màu tím đứng ở trước mặt Nghiêm lão, chỉ thấy nam tử vươn tay ra, dễ dàng chặn kiếm, hắn giơ khuôn mặt tuấn mỹ lên, áo tím tung bay, trong đôi mắt tím kia lóe ra sát khí mãnh liệt: "Muốn giết người Hạ gia, các ngươi có hỏi qua ý kiến của bổn tọa chưa?"

"Tông chủ!"

Trong Hạ gia, vốn có một phần là người thuộc về Tà Tông, nhìn thấy nam tử mắt tím xuất hiện, khuôn mặt đều hiện vẻ kinh hỉ.

Chỉ là vì sao thực lực của tông chủ, tăng mạnh rất nhiều ở trong khoảng thời gian ngắn chứ?




Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.