Chương trước
Chương sau
Edit: Giáp Thị Thiên Thanh.

Trong phòng trang nghiêm, Đông Phương Khoảnh đưa lưng về phía cửa, ánh chiều tà bao phủ toàn bộ tấm lưng của hắn, lan tỏa nhàn nhạt sáng bóng, hắn cũng không quay đầu lại nhìn người tới mà nói: "Diễm nhi, ngươi tới là có chuyện gì muốn báo cáo với ta sao?"

"Bẩm báo thành chủ." Lãnh Diễm quay gương mặt lạnh lẽo qua, con ngươi đen bao phủ bởi sự lạnh nhạt nhìn về phía sống lưng cao lớn của Đông Phương Khoảnh, giọng điệu lạnh lùng trước sau như một: "Nữ tử mà Thiếu thành chủ dẫn về kia đã đả thương đệ tử nhị cấp Tiếu Kiện."

"A...?" Mày nhíu lại, Đông Phương Khoảnh chậm rãi xoay người qua, gương mặt lóe ra ánh sáng không rõ: "Thực lực của nàng như thế nào? Người này có tín nhiệm được hay không? Tuấn nhi trời sanh tính tình lương thiện, ta cũng không hy vọng hắn bị một vài người che mờ mắt, cho nên mới cho ngươi đi điều tra tình huống của nàng, ngươi có phát hiện cái gì không?"

"Ta cũng không tìm được tin tức gì của nàng, vì vậy có đi hỏi thủ vệ giả, bọn hắn nói, nàng là người vừa mới đến Minh Giới, nói vậy hẳn là trong sạch rõ ràng, hẳn không phải là gian tế của thế lực khác." Lãnh Diễm nâng gương mặt tuấn tú lên, dung nhan hắn lạnh lùng, giọng điệu hàm chứa nghiêm cẩn: "Thành chủ, nữ tử này chỉ có hai mươi hai tuổi mà thực lực đã là Linh tôn thất cấp."

"Hai mươi hai tuổi? Ngươi khẳng định?" Đông Phương Khoảnh thoáng sửng sốt, thần sắc đầy ngưng trọng: "Nàng không có sử dụng cái gì Trú Nhan đan đi, hoặc là Dịch Dung Thuật thì sao?"

"Không có." Lãnh Diễm thu hai mắt lại, giọng điệu khẳng định nói: "Nếu như nàng dùng Trú Nhan đan, hoặc là dùng đan dược khác để duy trì vẻ ngoài trẻ trung thì ta không có khả năng nhìn không thấy, đây quả thật là tuổi của nàng."

"Linh tôn thất cấp hai mươi hai tuổi, Diễm nhi, thiên phú bực này cũng không hề kém so với ngươi." Đông Phương Khoảnh thở dài, phân lãnh khốc kia từ từ nhạt dần trên gương mặt, dùng ánh mắt ôn hòa liếc nhìn vẻ mặt của Lãnh Diễm: "Diễm nhi, thời điểm khi chỉ có hai người chúng ta thì vẫn kêu ta là lão sư đi!" Thân hình Lãnh Diễm thoáng run lên, cúi đầu và cung kính kêu: "Vâng, lão sư."

"Diễm nhi, ngươi tồn tại là một ám kỳ mà ta bồi dưỡng, những năm gần đây, ngươi thu lại hào quang toàn thân, vốn ngươi hẳn là càng làm người khác chú ý hơn so với hiện tại, nhưng thiên phú thật sự của ngươi lại phải che dấu đi, chỉ có vào lúc mấu chốt ngươi mới có thể có công dụng, bỗng nhiên nổi tiếng." Đông Phương Khoảnh từ ái nhìn Lãnh Diễm, khóe miệng nở nụ cười vừa lòng, sau đó lại than nhẹ một tiếng: "Diễm nhi, vì thành chủ phủ, ngươi vất vả rồi..."

"Lão sư, ta không hề vất vả, hai mươi mấy năm trước là lão sư đã cứu ta mạng, cả đời này của ta nhất định nguyện trung thành với phủ thành chủ." Lãnh Diễm nhếch môi mỏng, khí tức lạnh lùng toàn thân sau lời nói của Đông Phương Khoảnh lại từ từ rút đi.

Hắn chưa bao giờ hối hận, bởi vì đây là lựa chọn của hắn...

"Trong khoảng thời gian này, U Hồn Sơn Mạch luôn luôn có dị tượng xuất hiện, đại khái lại có thần vật xuất hiện, loại thời điểm này, che dấu của ngươi đã có tác dụng, với thực lực của ngươi mà thi triển ám sát, hoàn toàn có thể ngay lập tức giết chết một Chân linh ngũ cấp, đương nhiên điều kiện tiên quyết là thời điểm bọn hắn không để ý đến ngươi, Diễm nhi, vì thần vật kia xuất hiện nên phủ thành chủ cũng phải tiến hành chuẩn bị, ngày đó, ngươi kêu gọi đệ tử nhị cấp và đệ tử nhất cấp, toàn bộ đi đến U Hồn Sơn Mạch cướp đoạt thần vật."

Vẻ mặt Đông Phương Khoảnh từ từ hàm chứa một chút trịnh trọng, bởi vì thần vật kia, vô luận như thế nào hắn cũng phải có được.

"Dạ, lão sư!"

"Tốt lắm, ngươi lui ra đi!" Nhàn nhạt phất phất tay, Đông Phương Khoảnh nhìn về phía Lãnh Diễm trong mắt xẹt qua một chút ánh sáng mịt mờ, nhẹ nhàng thở dài. Lãnh Diễm cung kính ôm quyền, phủi phủi áo bào trắng xoay người rời đi, để lại một bóng lưng lạnh lùng cao ngạo.

Phòng đệ tử nhị cấp hoa lệ hơn so với đệ tử tam cấp, Hạ Như Phong nhàn nhạt ngắm nhìn bố cục phòng rồi khoanh chân mà ngồi tiến vào trong tu luyện, vốn nàng muốn đi vào thế giới Triệu hoán thư làm bạn với thi thể Dạ Thiên Tà, chẳng qua nàng cảm nhận được là ở phủ thành chủ có cường giả Thánh linh tồn tại, không tiện tiến vào thế giới Triệu hoán thư.

"Oanh ầm ầm!"

Đột nhiên, trong toàn bộ phòng sáng lên, cách đó không xa, một luồng sáng màu đỏ chiếu sáng cả vùng trời, Hạ Như Phong đột nhiên mở hai mắt và nhảy khỏi giường, sững sờ nhìn luồng sáng màu đỏ nhuộm bầu trời nơi xa kia: "Sao lại thế này?"

Đồng thời, trong đại sảnh, Đông Phương Khoảnh còn chưa kịp rời khỏi cũng phát hiện dị tượng chỗ không xa, hai hàng mày kiếm gắt gao nhíu lại, trong miệng thốt ra khí tức lãnh khốc: "Thần vật. . . Rốt cục cũng đã xuất hiện..."

Đột nhiên, tất cả các nhóm đệ tử đều chạy ra ngoài và tập trung ở trong sân, vẻ mặt kinh ngạc nhìn phía cột sáng màu đỏ.

"Đệ tử nhị cấp, đệ tử nhất cấp tất cả tập hợp!" Trong phòng, Hạ Như Phong chưa từng suy nghĩ cẩn thận về trận biến cố này thì bên ngoài liền truyền đến một giọng nói lạnh lùng. Nàng nhíu nhíu mày và chậm chạp mở cửa phòng ra rồi đi ra ngoài, lại phát hiện rất nhiều người đều đã tụ lại ở trong sân nhỏ, mà Hạ Như Phong hôm nay vừa mới tiến vào phủ thành chủ, cho nên cũng không có bao nhiêu người nhận thức nàng, khi thấy sự xuất hiện của nàng thì đều quăng đến ánh mắt kinh ngạc.

Trong mắt đám đệ tử kia, thực lực đệ tử nhị cấp đều ở Linh tôn, đệ tử nhất cấp chỉ có ba người, ngoại trừ Lãnh Diễm ra thì hai người còn lại đều là ở Chân linh nhất cấp, thực lực bực này đối với các đệ tử trẻ tuổi mà nói cũng quả thật là không tệ rồi.

Chỉ là mặt ngoài thì thực lực Lãnh Diễm là Chân linh nhị cấp, Hạ Như Phong lại phát hiện hắn cũng không có đơn giản như vậy, có lẽ hắn là người che dấu sâu nhất ở trong đó.

"Như Phong cô nương."

Một giọng nói quen thuộc từ bên cạnh truyền đến, Hạ Như Phong quay đầu nhìn qua thì liền nhìn thấy bóng dáng Đông Phương Thanh Tuấn từ phía trước đi tới

"Thiếu thành chủ, ngươi tới nơi này làm cái gì?" Nhướng mày, Hạ Như Phong ánh mắt không hiểu dừng ở gương mặt anh tuấn của Đông Phương Thanh Tuấn.

"Như Phong cô nương, ngươi gọi ta Đông Phương hoặc Thanh Tuấn là được rồi, gọi Thiếu thành chủ nghe rất không được tự nhiên." Đông Phương Thanh Tuấn xoa xoa cái ót và đi đến bên cạnh Hạ Như Phong rồi mới ngừng lại, gương mặt của hắn lộ ra tươi cười nhẹ nhàng và nói.

Nghe được lời nói của Đông Phương Thanh Tuấn, tất cả nữ đệ tử đều quăng ánh mắt ghen tị về phía Hạ Như Phong, trong khắp Đông Phương thành, thân là Thiếu thành chủ Đông Phương Thanh Tuấn là mục tiêu muốn gả nhất của các nàng, sau khi gả thì nàng chính là phu nhân Thiếu thành chủ, đây là tôn vinh cỡ nào chứ?

Huống chi, so với Lãnh Diễm lạnh lùng, trời sanh tính lương thiện thì tính tình tốt đẹp của Đông Phương Thanh Tuấn, không thể nghi ngờ là người trượng phu được lựa chọn tốt nhất.

"Như Phong cô nương, phụ thân ta là do thần vật xuất hiện mới chiêu mộ tất cả mọi người tới, mà chuyến đi tới U Hồn Sơn Mạch lần này, ta cũng sẽ cùng tham gia." Hai mắt trong suốt dừng ở gương mặt tuyệt mỹ kia của Hạ Như Phong, trong mắt của Đông Phương Thanh Tuấn lại không thể kìm nén mà xẹt qua kinh diễm, khóe miệng nở nụ cười yếu ớt.

Lãnh Diễm nhìn chăm chú vào tươi cười của Đông Phương Thanh Tuấn, lạnh lùng nhíu nhíu mày nói: "Thiếu thành chủ, thành chủ có lẽ là đang sốt ruột chờ, chúng ta nên đi chính viện tập hợp."

"Vậy chúng ta đi thôi!" Đông Phương Thanh Tuấn khẽ mỉm cười, sau khi ánh mắt nhu hòa liếc nhìn Hạ Như Phong thì mới hướng về phía Lãnh Diễm gật đầu, ngay khi hắn mới đi vài bước thì một bàn tay duỗi lại đây và túm chặt quần áo của hắn.

"Tuấn ca ca, ta cũng phải đi." Lý Bích Du nhướng hàng mi dài và cong môi lên, điềm đạm đáng yêu nhìn chăm chú Đông Phương Thanh Tuấn. Thần sắc của nàng làm cho nam đệ tử ở đây đều tim đập thình thịch, nhưng cũng chỉ là động tâm trong khoảng khắc, bởi vì tất cả bọn họ đều biết nữ tử này ẩn dấu dưới sự điềm đạm đáng yêu là lòng dạ rắn rết.

"Không thể!" Đông Phương Thanh Tuấn tuyệt tình vung bàn tay của nàng xuống, không chút do dự cự tuyệt thỉnh cầu của nàng: "Nơi đó rất nguy hiểm, ngươi không thể đi!"

"Vì sao nàng có thể đi ta nhưng ta lại không thể đi?" Lý Bích Du đưa tay ra và chỉ về phía Hạ Như Phong, vẻ mặt phẫn nộ giống như là muốn đem Hạ Như Phong xé thành mảnh nhỏ.

"Nàng hiện tại là đệ tử nhị cấp, đây là mệnh lệnh của phụ thân ta." Đông Phương Thanh Tuấn nhướng mày, bất đắc dĩ thở dài, cứ nghĩ sau khi từ hôn thì nàng sẽ thu liễm một chút, không nghĩ tới thế nhưng cái gì cũng không có thay đổi, với tính tình của nàng như vậy, làm thế nào được thương hại của mình chứ?

"Ta mặc kệ, ta muốn đi!" Lý Bích Du lại túm tay áo của Đông Phương Thanh Tuấn, một bộ dạng nếu Đông Phương Thanh Tuấn không dẫn nàng theo thì nàng sẽ không buông tay.

Đông Phương Thanh Tuấn lấy tay che trán, thần sắc dần dần hiện ra không kiên nhẫn, nếu không phải nữ nhân này chính là biểu muội của mình, phụ thân lại để cho mình bảo hộ nàng thì hắn đã sớm đem nữ nhân quấn người này một chưởng đánh bay rồi. Ngay cả Đông Phương Thanh Tuấn hắn có tính tình và kiên nhẫn vô cùng tốt thì cũng bị nàng làm tiêu phí hết.

Những người còn lại rốt cục cũng biết, vì sao Đông Phương Thanh Tuấn lại chán ghét Lý Bích Du như thế, loại nữ tử không nói lí lẽ lại bốc đồn này, đoán chừng không có người nào sẽ nhẫn nại chịu đựng được đi?

"Ngươi đã muốn đi theo, vậy ngươi cứ đi theo đi, đến lúc đó nếu ngươi kéo chân sau của chúng ta thì ngươi liền ngoan ngoãn trở về cho ta."

"Uhm, ta biết Tuấn ca ca ngươi đối với ta là tốt nhất." Gương mặt Lý Bích Du cuối cùng cũng nở nụ cười, con ngươi hơi đắc ý liếc nhìn Hạ Như Phong.

Mà đối với khiêu khích của nàng, Hạ Như Phong trực tiếp lựa chọn không nhìn.

Toàn bộ mọi người đều đã đến bên trong chính viện, Đông Phương Khoảnh sớm chờ đợi ở đây, nhìn thấy mọi người đã đến, hai mắt nhàn nhạt đảo qua bọn hắn, cuối cùng con ngươi dừng lại ở trên người Hạ Như Phong, mày kiếm khẽ nhíu, hắn thu hồi ánh mắt của mình và nói: "Đều đến đông đủ rồi sao? Chúng ta đều xuất phát đi!"

"Dạ, Thành chủ!" Mọi người đồng thanh đáp, sau đó theo Đông Phương Khoảnh đi ra ngoài.

Thành viên đi U Hồn Sơn Mạch, ngoại trừ chúng đệ tử ra thì còn có một đội hộ vệ, những hộ vệ này cấp bậc đều là Chân linh, về phần Đông Phương Khoảnh thì chính là Chân linh cửu cấp. Chẳng qua là trước khi rời đi, Hạ Như Phong liếc nhìn tháp cao kia nằm trong phủ thành chủ, trong mắt lộ ra một chút suy nghĩ sâu xa.

Nhìn những dao động ở phía bên kia, là cường giả Thánh linh mới có thể phát ra khí tức đó, cường giả Địa Minh giới nhiều như vậy, như vậy thế lực ở Thiên Minh giới lại mạnh đến cỡ nào chứ?

Xem ra, Minh Giới này quả nhiên lúc nào cũng tràn ngập nguy hiểm, nhưng mà vì tìm kiếm Tà, cho dù nguy hiểm hơn nữa, nàng cũng muốn đi mạo hiểm. . .

U Hồn Sơn Mạch cách Đông Phương thành cũng không xa, nơi này quanh năm âm u bao phủ, linh thú thực lực cường hãn, trước đó không lâu, U Hồn Sơn Mạch xuất hiện ánh sáng màu đỏ mờ nhạt, lúc này rất nhiều thế lực ở Địa Minh giới đã biết thần vật ở U Hồn Sơn Mạch sắp xuất hiện.

Dị tượng hôm nay lớn như vậy, chắc chắn là thần vật xuất hiện không thể nghi ngờ, vì vậy, vốn là rất nhiều thế lực nhìn chằm chằm vào nơi này giờ lại đồng thời tập trung tại U Hồn Sơn Mạch.

"Người của Âm Dương môn, gia tộc Tây Môn, Đông Phương thành và gia tộc Vô Thượng vậy mà đều đến đây..."

"Haiz, bốn đại thế lực này đều tề tựu, chúng ta như thế nào còn có hi vọng đạt được thần vật chứ?"

Sau khi bốn đại thế lực đứng đầu ở Địa Minh giới xuất hiện, người của những thế lực còn lại đều lắc đầu thở dài, thất vọng nói.

"Đông Phương thành chủ, Đông Phương thành của ngươi cách nơi này gần nhất nhưng lại tới trễ nhất, rốt cuộc là tại sao vậy? Sẽ không phải là ôm vị mỹ nữ nào đó mà ngủ đi? Ha ha..."

Một tiếng cười âm dương quái khí (quái gở) truyền đến, Hạ Như Phong phóng tầm mắt nhìn lại, nhìn thấy người nói lời này là một sinh vật bất nam bất nữ (không nam không nữ),không thể từ ngoài hình của hắn mà nhận ra giới tính, ngay cả giọng nói cũng bén nhọn giống như nữ tử, nhưng mà bộ ngực lại bằng phẳng giống như nam tử.

"Người nọ là môn chủ của Âm Dương môn Quan Âm Nhu, thân là nam nhi nhưng lại muốn trở thành nữ tử, cho nên đã tự thiến chính mình." Có lẽ là biết trong lòng Hạ Như Phong có nghi hoặc, Đông Phương Thanh Tuấn liền đi đến bên tai của nàng nhỏ giọng giải thích: "Hắn và Đông Phương thành chúng ta có cừu oán."

Tự thiến chính mình? Hạ Như Phong trong nháy mắt liền sững sờ, không nghĩ tới thế nhưng lại có người sẽ làm ra loại sự tình này, nhưng từ việc này thì có thể thấy được, môn chủ Âm Dương môn là một người lòng dạ độc ác không từ thủ đoạn, ngay cả đối đãi với chính mình cũng ngoan tâm (lòng dạ độc ác) như vậy thì huống chi là người khác?

"Ha ha, mặc kệ như thế nào, mệnh ta cũng tốt hơn so với người nào đó chuyên môn bị người áp." Đông Phương Khoảnh nở nụ cười lạnh, ánh mắt khinh thường liếc nhìn Quan Âm Nhu, hắn từ trước đến nay đều khinh thường cử chỉ âm nhu, rõ ràng thân là nam nhi mà lại biến bản thân mình thành quái vật bất nam bất nữ.

"Ngươi..." Gương mặt tươi cười của Quan Âm Nhu biến đổi, nhấc lan hoa chỉ lên (ngón tay xếp thành hình hoa lan) và nũng nịu nói: "Đông Phương Khoảnh, ngươi là đang ghen tị sao? Nhưng mà ngươi muốn ghen tị thì cũng không ghen tị được, có bản lĩnh thì ngươi cũng tự thiến mình đi, không có bản lĩnh thì cũng đừng gào thét loạn ở đây."

"Ghen tị? Ha ha." Dường như là nghe được truyện cười gì buồn cười nên Đông Phương Khoảnh ngửa đầu phá lên cười, khóe miệng khinh thường càng sâu: "Quan Âm Nhu, không phải là lúc còn trẻ ta cự tuyệt lời cầu yêu của ngươi sao? Ngươi vậy mà điên cuồng liền tự thiến chính mình, ngươi cho rằng làm như thế thì ngươi đã trở thành là một nữ nhân rồi sao? Ta nói cho ngươi biết, ngươi làm như vậy, những cái nữ nhân nên có thì ngươi vẫn như cũ không có, nam nhân vốn nên có thì ngươi cũng không có, cho nên ngươi chính là cái quái vật bất nam bất nữ, thật sự làm người ta ghê tởm, thấy ngươi thì ta đã muốn nôn."

Nghe được lời nói của hắn, tất cả mọi người đều chuyển ánh mắt kinh ngạc về phía hai người, hiển nhiên cũng thật không ngờ, hành động lúc trước của Quan Âm Nhu vậy mà còn có một cái điển cố như vậy. Hơn nữa, từ sau khi Quan Âm Nhu tiếp quản Âm Dương môn thì khắp nơi luôn đối đầu với Đông Phương thành, nguyên lai cũng là bởi vì nguyên nhân này.

"Ngươi. . . Đông Phương Khoảnh, ngươi muốn chết!" Quan Âm Nhu nhất thời thẹn quá thành giận, móng tay như xương cốt màu trắng chộp tới ngực của Đông Phương Khoảnh.

Thân hình Đông Phương Khoảnh chợt lóe và trốn khỏi công kích của Quan Âm Nhu, đưa tay mình ra và đánh thật mạnh về phía bàn tay của Quan Âm Nhu.

Trong lòng của Quan Âm Nhu đột nhiên cả kinh, vội vàng thu hồi thế công và lui lại sau mấy bước, cắn chặt rang bạc và hung hăng nhìn chằm chằm vào gương mặt anh tuấn của Đông Phương Khoảnh: "Đông Phương Khoảnh, trước kia là do mắt của Quan Âm Nhu ta bị mù mới coi trọng loại nam nhân như ngươi, chẳng qua nếu ngươi đổi ý thì nói không chừng ta sẽ cho ngươi trở thành nam sủng của ta."

"Phi." Đông Phương Khoảnh nhổ một ngụm nước bột lên mặt đất, khinh thường cười lạnh một tiếng: "Đừng nói ngươi là quái vật bất nam bất nữ, cho dù ngươi là một nữ nhân thì ta đối với ngươi cũng không dậy nổi hứng thú, nhìn cơ thể trắng bóng của ngươi thì sẽ chỉ làm cho ta cảm giác ghê tởm muốn nôn, làm nam sủng của ngươi? Ngươi nằm mơ đi!"

"Được rồi, hai người các ngươi không cần ồn ào." Đúng lúc này, một giọng nói lãnh khốc xen vào và đánh gãy giao phong giữa hai người: "Ta không quan tâm các ngươi có ân oán gì, hiện tại quan trọng nhất vẫn là thần vật, thần vật xuất hiện luôn đi cùng với nguy hiểm, chỉ có bốn đại thế lực chúng ta liên thủ mới có cơ hội sống, ta không hy vọng các ngươi ở trong này đánh mất hòa khí, ảnh hưởng đến kế hoạch tiếp theo của bốn đại thế lực."

Ánh mắt Hạ Như Phong nhìn về phía người nói chuyện, chỉ thấy người đó thần sắc lãnh khốc, hai tay vòng trước ngực, trong tay nắm một thanh trường kiếm, cả người giống như một thanh lợi kiếm hàm chứa hơi thở sắc bén, khiến cho người khác muốn bỏ qua thì cũng không thể bỏ qua sự tồn tại của hắn.

"Hắn là gia chủ của gia tộc Vô Thượng Vô Thượng Thiên, ngươi có thấy vị nam tử y phục đỏ bên cạnh hắn không? Hắn chính là gia chủ của gia tộc Tây Môn Tây Môn Hồng." Đông Phương Thanh Tuấn khẽ mỉm cười, quay đầu qua và nhẹ giọng giải thích với nữ tử bên cạnh.

"Hắn là gia chủ gia tộc Tây Môn sao? Còn trẻ như vậy?" Hạ Như Phong sửng sốt một chút, nhướng mày, như là phát hiện cái gì, trong mắt hiện ra vẻ hiểu rõ: "Không, không đúng, đây không phải tuổi thật của hắn, tuổi của hắn cũng không phải giống mặt ngoài như thế."

"Đúng vậy, hắn quanh năm sử dụng Trú Nhan đan thế cho nên dung mạo vẫn y như khi hồi còn trẻ, nhưng số tuổi thật sự của hắn đã qua trăm, hơn nữa còn có một bầy thê thiếp." Nói tới chỗ này, trong mắt Đông Phương Thanh Tuấn dần hiện ra một chút ý cười: "Phụ thân ta, lấy si tình trở thành truyền thuyết, mà hắn lại lấy hoa tâm trở thành thần thoại..."

Có lẽ là cảm nhận được Hạ Như Phong đánh giá, ánh mắt của nam tử y phục đỏ chiếu lại đây, khoảnh khắc nhìn thấy Hạ Như Phong thì trong mắt lộ ra kinh diễm thật sâu, sau đó hướng nàng lặng yên nháy mắt, khóe miệng nở nụ cười quyến rũ.

Hạ Như Phong không nói gì sờ sờ mũi rồi thu hồi ánh mắt, và chuyển tầm mắt nhìn về phía mấy người Đông Phương Khoảnh.

"Xem ra, Tây Môn gia chủ là xem ngươi trở thành mục tiêu kế tiếp của hắn, lạc thú lớn nhất cả đời này của hắn chính là chinh phục nữ tử, hơn nữa càng thích chinh phục những nữ tử khó chinh phục, chẳng qua ngươi là người của gia tộc Đông Phương chúng ta nên hắn sẽ không xằng bậy."

Hạ Như Phong nhún vai, việc này nàng cũng không có hứng thú, nàng chỉ cần biết người đứng đầu của bốn đại thế lực là ai vậy là đủ rồi.

"Ầm vang!"

Trong giây lát, tiếng vang cường đại truyền khắp sơn mạch, tất cả mọi người vội vàng trở về đội ngũ của mình, trong vẻ mặt lộ ra một chút ngưng trọng.

"Mọi người chú ý, thần vật xuất hiện rồi!"

Không biết là ai rống lớn một tiếng, một cột sáng màu đỏ bắn về phía bầu trời, khi cột sáng màu đỏ kia lao thẳng vào bầu trời, ánh sáng màu đỏ trải rộng ra và lan rộng ra toàn bộ chân trời. Khiến bầu trời như một ngọn lửa đỏ kinh diễm loá mắt.

"Là ai dám quấy rầy giấc ngủ say của Bản nhân? Bản nhân thật vất vả mới hẹn hò được với nữ thần ở trong mộng, thế nhưng lại bị các ngươi phá hủy, cho nên các ngươi đều phải chết!"

Giọng nói âm lãnh truyền đến từ lòng đất, khi giọng nói vừa hạ xuống thì mặt đất đột nhiên bị nổ tung, một tay cầm hồng thương (cây thương màu đỏ),nam tử giống như quỷ mỵ từ từ trồi lên mặt đất.

Lụa mỏng đỏ bên cạnh nam tử bay phất phới, dung mạo còn muốn tuyệt đẹp hơn so với nữ tử, mắt xanh lục môi đỏ mọng, trong mắt bắn ra lạnh lẽo làm lòng người kinh sợ, một cỗ sát ý âm u lạnh lẽo dày đặc khắp người lan ra, mắt xanh lạnh lùng đảo qua đám nhân loại trước mặt này, nhưng khi nhìn thấy một người trong đó thì không khỏi ngây dại...

Cùng lúc đó, Hạ Như Phong cũng ngây ngẩn cả người, thần vật xuất hiện trong truyền thuyết đây sao? Cư nhiên lại là Mị Mị này? Chẳng lẽ tất cả những điều này đều là hắn tạo ra?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.