Chương trước
Chương sau
Edit: Thiên Hạ Đại Nhân

"Ầm ầm!"

Như sấm sét giữa trời quang, sau khi mọi người ở đây nghe thấy lời nói của Hồ Thanh tập thể đều há hốc mồm, trợn mắt há hốc mồm nhìn về phía Hạ Như Phong.

Phó viện trưởng? Nàng lại là phó viện trưởng của viện Linh Sư? Điều này sao có thể, không phải phó viện trưởng viện Linh Sư chỉ có một phó viện trưởng Tề Cộng sao? Khi nào thì lại chạy ra thêm một người? Hay là nói, bọn họ nhiều người như vậy lại đồng thời nghe lầm?

"Này... Như Phong nha đầu, đây là sự thật?" Phủ chủ kinh ngạc, so với mọi người còn lớn hơn nữa, ông biết nàng là đệ tử trung tâm của viện Linh Sư, lại là một luyện dược sư bát phẩm, ai ngờ trong thời gian ngắn không thấy, nàng lại trực tiếp thăng trở thành phó viện trưởng? Đây... Điều này sao có thể.

Đừng nói người khác, dù là phủ chủ và Tử Minh Dạ đều không tin lời này, bọn họ tình nguyện tin tưởng là nghe nhầm, nếu không cũng quá chấn kinh dọa người rồi.

"Hừ." Bách Linh tiên tử hừ lạnh một tiếng, ánh mắt lạnh lẽo xẹt qua khuôn mặt của Hạ Như Phon:, "Người khác nói cái gì thì các ngươi sẽ tin sao? Nói không chừng là nữ nhân này thuê người khác nói dối để bám lên Tử Minh phủ, mà phủ chủ tuệ nhãn, sao có thể bị nữ nhân vì đạt đươc mục đích mà không chừa thủ đoạn này lừa gạt?"

Vừa rồi, chính là vì nữ nhân này, nàng mới có thể bị từ hôn ở trước công chúng, cho dù nàng cũng chỉ gặp mặt hắn một lần, cũng không phải yêu hắn, nhưng cũng quyết không cho phép có người dám hủy ặt mũi của mình.

"Rống!"

Không đợi Hạ Như Phong trả lời câu hỏi của phủ chủ, trời không truyền đến một tiếng rồng rống, mọi người đưa ánh mắt nhìn lại, chỉ thấy hai con rồng một đỏ một xanh xoay quanh ở không trung, trong đó khi hồng Long nhìn thấy Hạ Như Phong, cơ thể dần thu nhỏ lại, biến thành một thiếu niên hình tượng nghiêm túc, từ không trung hạ xuống.

"Chủ nhân, ta đã trở lại."

"Vật Nhỏ, một đường này ngươi vất vả rồi." Hạ Như Phong đưa tay sờ đầu Vật Nhỏ, dịu dàng cười, nói.

"Chủ nhân, ta không vất vả." Vật Nhỏ lắc đầu, đôi mắt màu đỏ rực nhìn Ngân Long màu xanh phía trời kia, hai tay chống nạnh, quát: "Này, ngươi có thể xuống dưới rồi."

Hạ Như Phong nhíu mày, không hiểu nhìn về phía Vật Nhỏ, có lẽ là nhận thấy nghi ngờ của Hạ Như Phong, Vật Nhỏ bất đắc dĩ nhún vai: "Rồng Long tộc, là thay Long hoàng đến truyền lời, ta vốn muốn giúp Long hoàng truyền lời, kết quả nàng nhất định phải theo đến."

Sau khi Vật Nhỏ nói xong, Bạch Long trên trời không kia dần biến thành một thiếu nữ mắt bạc tóc bạc, nhưng sau khi thiếu nữ này đứng ở trước mặt Hạ Như Phong, yếu ớt nhìn Vật Nhỏ, hơi lắp bắp nói: "Đại —— đại nhân tôn quý như vậy, sao —— sao có thể —— có thể —— "

Vật Nhỏ đau đầu xoa huyệt thái dương, hung tợn trừng mắt nhìn nữ tử bạch y: "Ngươi tốt nhất câm miệng cho ta! Nghe ngươi nói chuyện ta đã đau đầu rồi."

Thiếu nữ tóc bạc bị hắn quát nên bị hoảng sợ, trong mắt bạc hiện lên lệ quang, khiếp nhược nhìn Vật Nhỏ, vẻ mặt oan ức: "Ta —— ta không —— không phải cố ý, ô ô..."

"Được rồi được rồi, ta biết ngươi không phải cố ý, ngươi đừng khóc được không?" Vật Nhỏ không nói gì đảo cặp mắt trắng dã, có chút đau đầu thở dài.

"Hu hu." Ai ngờ hắn không nói thì tốt, vừa nói, thiếu nữ tóc bạc đã nghĩ đến oan ức mấy ngày qua, khóc càng thêm hăng say, nước mắt không ngừng rơi xuống hai má xinh đẹp, trong đôi mắt bạc kia cũng tràn đầy oan ức.

"Tiểu thư, ta thật sự biết sai rồi, ngươi đừng khóc nữa, ta xin ngươi còn không được sao?" Vật Nhỏ không ngừng xoay người thở dài, khuôn mặt đầy bất đắc dĩ, cuối cùng hắn thật sự không thể nhịn được nữa, ngửa đầu phát ra một tiếng rồng ngâm: "Rống, ta chịu đủ, chủ nhân, ta muốn trở lại thế giới triệu hồi thư."

Biết Vật Nhỏ đã kiềm chế đến cực hạn, Hạ Như Phong triệu hồi ra triệu hồi thư, thu Vật Nhỏ vào. Đây chính là lần đầu tiên Vật Nhỏ chủ động yêu cầu muốn đi vào thế giới triệu hồi thư, có thể thấy được thiếu nữ tóc bạc mang đến phiền não cho hắn.

Nhìn thấy Vật Nhỏ rời đi, thiếu nữ tóc bạc ngậm miệng lại, nước mắt như trân châu rơi xuống, nâng đôi mắt chứa toàn nước mắt lên, lông mi màu bạc khẽ run, yếu ớt nhìn về phía Hạ Như Phong: "Như —— Như Phong đại —— đại sư, ta —— ta tên là là Ngân Luyến, ta thật —— thật sự không phải cố ý chọc —— chọc đại nhân hắn tức giận, hu hu..."

"Được rồi, ta biết ngươi không phải cố ý." Dù là Hạ Như Phong nghe thấy lời nói lắp bắp của Ngân Luyến, cũng không nhịn được đau đầu một chút, vỗ bả vai của nàng ta như trấn an, hơi nở một nụ cười: "Ngươi tìm đến ta là có chuyện gì sao?"

"Là —— là Long hoàng bệ —— bệ hạ, để cho đại —— đại sư có rảnh —— không đi Nam Hải tìm —— tìm ông ấy."

Hạ Như Phong khẽ cười, như ánh sáng mặt trời chiếu vào trong lòng của nàng, Ngân Luyến không tự giác cảm nhận được đến một chút ấm áp, mắt nước mắt trong từ từ rút đi, hai mắt sùng bái nhìn về phía Hạ Như Phong, từ khi nguy cơ của Nam Hải qua đi, Hạ Như Phong lại là thần tượng của toàn bộ Long tộc.

Chỉ là đối thoại vừa rồi, khiến cho tất cả mọi người trợn mắt há hốc mồm.

Cái gì, Long tộc lại mời nàng? Long tộc này, từ trước đến nay đều là tồn tại thần bí, cho dù Long hoàng không xuất hiện ở đại lục, nhưng thực lực của ông cường hãn đã xâm nhập vào lòng người, vì sao tồn tại cường đại như vậy, lại đến mời nàng?

Tuy rằng là khiến cho nàng có rảnh thì đi, nhưng mọi người đều biết, cũng chỉ là lời khách sáo mà thôi, nhưng mà lời nói kế tiếp của Hạ Như Phong lại khiến cho mọi người lại tập thể há hốc mồm.

"Được, ngươi trở về nói với Long hoàng, chờ ta có rảnh sẽ đi thăm ông ấy."

Nàng... Nàng lại xem lời khách sáo của Long hoàng thành thật rồi sao? Khi nghe thấy lời nói của Hạ Như Phong, mọi người đều dùng ánh mắt khiếp sợ dần nhìn về phía nàng. Chẳng lẽ nàng không biết, Long hoàng cũng chỉ là khách sáo sao? Mà đường đường do Long hoàng mời, nàng còn dám từ chối? Hành vi như thế, quả thật không xem Nam Hải làm chuyện lớn.

Mỹ nữ Long này bộ dạng thoạt nhìn là yếu ớt, nhưng Long tộc có một thiên tính, là sẽ không thay đổi, đó chính là cao ngạo thuộc về bọn họ.

Cho nên rất nhiều người đều cho rằng, mỹ nữ Long nhất định sẽ tức giận, Nam Hải cũng sẽ không bỏ qua cho nữ tử cao ngạo này, nếu là bọn họ được Nam Hải mời, tuyệt đối bằng tốc độ nhanh nhất sẽ đi đến, nào dám như nàng như vậy? Thâm giao với Long tộc, có thể nói là không dễ dàng.

Nhất là những nữ tử ghen tị với Hạ Như Phong đó, đều dùng ánh mắt xem kịch vui nhìn về phía nàng. Dù là Tử Minh Dạ và phủ chủ cũng đều khẩn trương. Mà trong đó, chỉ có Dạ Thiên Tà biết quan hệ hai bên nên vẻ mặt không có biến hóa gì, hắn vẫn dùng đôi mắt nồng đậm ôn nhu nhìn Hạ Như Phong.

Chỉ vì hắn biết, Long tộc là tuyệt đối sẽ không tổn thương nàng.

"Không, bệ —— bệ hạ sớm biết—— nói đại sư không rảnh, cho —— cho nên để cho —— để cho ta đi theo đại —— đại sư, đợi —— đợi cho —— "

Hạ Như Phong nhướng mày, thật sự có chút đau đầu chặng ngang lời nói của Ngân Luyến: "Ta biết rồi, Long hoàng là nói, để ngươi đi theo bên cạnh ta, chờ ta có thời gian rảnh thì đi Nam Hải, là vậy sao?"

"Ừ." Ngân Luyến khôn khéo gật đầu, xem như đồng ý lời nói của Hạ Như Phong.

Nghe vậy, Hạ Như Phong trầm xuống, thì ra Ngân Luyến đến đây không phải là nàng chủ động yêu cầu, mà là Long hoàng để cho nàng ta đi theo đến, cứ như vậy ý nghĩa sẽ khác nhau rất lớn, nếu chỉ là truyền lời, Vật Nhỏ hoàn toàn có thể làm thay, nhưng vì sao phải để cho nàng đến chứ?

Ngân Luyến này, chẳng lẽ có chỗ gì đặc biệt?

Nghĩ một chút, Hạ Như Phong thản nhiên thở dài, có lẽ chỉ khi mình nhìn thấy Long hoàng, đáp án mới có thể công bố.

Nhưng mà, mọi người lại bởi vì lời nói của Ngân Luyến, nhất thời ngây ngẩn cả người, mỹ nữ Long này, lại không bởi vì sự vô lễ của nàng mà tức giận? Thậm chí Long hoàng đã sớm biết nàng sẽ nói như vậy? Rốt cuộc nữ tử này và Long hoàng có quan hệ gì? Long hoàng có thể khoan dung với nàng như vậy?

"Ta —— ta có thể đi theo ——ngươi sao?" Ngân Luyến yếu ớt nhìn Hạ Như Phong, bất an nắm chặt nắm đấm: "Ta —— ta cam đoan không mở miệng —— miệng nói chuyện, ngươi —— ngươi đừng đuổi ta đi, có được không?"

Bởi vì lắp bắp, nàng trời sinh rơi vào bài xích của Long tộc, ở Long tộc, chỉ có Long và cùng quản gia không bài xích nàng, cho nên nàng thật sự rất lo lắng Hạ Như Phong sẽ bởi vì lắp bắp  của nàng mà để cho nàng rời đi. Nếu như không thể hoàn thành tốt nhiệm vụ Long hoàng cho, trở lại Long tộc nhất định sẽ bị cười nhạo.

"Lắp bắp không phải là lỗi của ngươi, không có ai có quyền hạn chế tự do của ngươi, ngươi muốn đi theo, vậy thì đi theo ta đi!" Hạ Như Phong lạnh nhạt cười, vỗ bả vai của Ngân Luyến, giọng nói nhẹ như gió xẹt qua tai Ngân Luyến.

Ngân Luyến ngẩng đầu lên, nhìn chăm chú vào khuôn mặt Hạ Như Phong đang cười nhạt kia, trong mắt màu bạc chứa đầy cảm kích: "Cảm —— cảm ơn."

Tuy Hạ Như Phong nói như vậy, nhưng Ngân Luyến vẫn quyết định, về sau ít mở miệng nói chuyện, bởi vì nàng... Không muốn làm cho Long thần đại nhân chán ghét nàng...

Có lẽ là nhớ đến khuôn mặt hung ác của Vật Nhỏ, khuôn mặt của Ngân Luyến lại chứa đầy ủy khuất, không biết nên làm như thế nào, hắn mới không chán ghét nàng...

"Tử gia gia, thật ra con không phải là phó viện trưởng cũng không sao cả." Chuyện bên này đã giải quyết xong, Hạ Như Phong chuyển ánh mắt về phía phủ chủ, nhàn nhạt cười: "Mặc kệ thân phận của con là thế nào, nhưng có một thân phận con sẽ không thay đổi, đó chính là, con là nữ nhân của Tà, cho nên cho dù thế nào, con cũng là người của Tử Minh phủ người, mà giờ phút này, con có một hạ lễ muốn tặng cho Tử gia gia."

Hạ Như Phong nhàn nhạt cười, lấy ra một ư bình sứ, phất tay đưa cho phủ chủ, phủ chủ bị hành động của nàng khiến hoảng sợ, vội vàng tiếp lấy bình sứ, nhìn nàng một cái, bởi vì phủ chủ có thể khẳng định, bên trong này chinh là đan dược bát phẩm, sao nàng có thể tùy ý ném loạn.

"Tử gia gia, người không nhìn lễ vật này sao?" Mắt thấy phủ chủ thu bình sứ vào, Hạ Như Phong hơi cười, đôi mắt màu đen nhìn phủ chủ, nói.

Mọi người cũng đưa ánh mắt nhìn về phía phủ chủ, như cũng muốn biết, rốt cuộc Hạ Như Phong đưa cho ông là cái gì.

"Ha ha, cái này không cần đi?" Phủ chủ cười gượng hai tiếng, nếu như lúc trước, đan dược của Hạ Như Phong còn có thể khiến cho oanh động, nhưng sau khi Bách Linh tiên tử tặng Thánh Liên, đan dược bát phẩm này sẽ không nhấc lên tác dụng gì: "Cho dù là Như Phong nha đầu đưa cái gì, lão nhân ta đều rất thích, nếu thứ đã thích, sao lại lấy ra ở trước mặt công chúng?"

"Phủ chủ nói cũng không như nói." Ngay lúc này Bách Linh tiên tử lại đi ra, đôi mắt lạnh nhạt lướt qua khuôn mặt đầy tò mò của những người khác, rồi lại chuyển ánh mắt về phía phủ chủ: "Rất nhiều người đều rất ngạc nhiên nàng đưa là cái gì, không bằng phủ chủ lấy ra để cho chúng ta nhìn, chẳng lẽ lễ vật này, đơn giản không có cách gì gặp người sao?"

"Đúng vậy, phủ chủ lấy ra đi!"

"Chúng ta cũng đều tò mò, rốt cuộc nàng đưa là cái gì? Làm tôn tức tương lai của phủ chủ, lễ vật khẳng định sẽ không kém."

"Ha ha, ngươi nói lời kém này, lễ vật của nàng tuyệt đối có thể so với Phiêu Miểu Tiên, trừ đan dược cửu phẩm, linh kỹ toàn giai và một số dược liệu cửu giai quý hiếm ra, còn có cái gì so với hạ lễ của Phiêu Miểu Tiên? Ta thấy ba dạng này, nàng cũng không thể lấy ra."

Nghe thấy lời nói của mọi người, phủ chủ nhìn thấy khuôn mặt tỏa ra tự tin nhàn nhạt kia của Hạ Như Phong, cuối cùng hạ quyết tâm, nói: "Được rồi, nếu các vị muốn xem như vậy, ta đây sẽ thỏa mãn nhu cầu của các vị, để cho mọi người nhìn đã con mắt đi!"




Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.