Chương trước
Chương sau
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit: Thiên Hạ Đại Nhân

Mọi người đi ở phía sau bởi vì không tranh đoạt bảo vật mà may mắn còn sống sót, đồng thời trong lòng có chút may mắn, nếu không phải như thế, chỉ sợ bọn họ cũng không thể tránh được như những người kia, hóa thành một làn khói. Lúc này lại nghe thấy lời nói vô sỉ của đại trưởng lão, nhất thời chuyển ánh mắt đầy khinh về phía ông ta.

Vừa rồi rõ ràng nàng đã lên tiếng nhắc nhở, ông ta lại bởi vì lòng tham lam kia mà khinh thường, cuối cùng còn đổ tất cả sai lầm lên trên người người khác, sao trên đời này lại có loại người vô sỉ như vậy.

Cho dù mọi người sớm biết Vân tông thích ỷ thế hiếp người, đổi trắng thay đen, nhưng lại không biết, đại trưởng lão có thể vô sỉ đến loại tình trạng này, chả trách đệ tử Vân tông cũng nhiễm một phẩm tính như thế.

"Ta không có nghĩa vụ và trách nhiệm phải bảo vệ an toàn cho người Vân tông các ngươi." Ánh mắt lạnh nhạt của Hạ Như Phong nhìn khuôn mặt giận dữ của đại trưởng lão, ở sâu trong đôi mắt hiện ra một tia khinh thường và châm chọc: "Huống chi, lúc ta nhắc nhở, ngươi nói ta là đang lừa bảo vật của ngươi, cho nên xét đến cùng, toàn là tham lam gặp phải tai họa, không trách được bất kì kẻ nào."

Mọi người đều gật đầu, quả thật như lời nàng nói, gặp xui mà chết người, là vì bọn họ tham lam, phải trả giá đại giới.

Dù sao đây là di tích viễn cổ, há có thể không công đưa ngươi nhiều bảo vật như vậy? Nếu như đối mặt với quý hiếm dị bảo, vậy đợi ngươi chính là nguy cơ cường đại.

Dứt lời xong, ánh mắt của Hạ Như Phong nhìn về phía Vân Liên, nàng không ngờ rằng là, với thực lực Chân Linh của Vân Liên, có thể đủ ở trong nổ mạnh may mắn sống sót. Nhưng sau khi trông thấy vòng tay bằng ngọc lưu ly lan tỏa ra ánh sáng trên tay Vân Liên, thì có chút bình thường trở lại.

Xem ra, hẳn là bởi vì vòng tay này...

"Như Phong, ngươi không có đoán sai, vòng tay lưu Ly kia có công hiệu là tự động phòng ngự, có thể để phòng ngự một kích toàn lực của cường giả Thánh Linh ngũ cấp, xem ra, vòng tay lưu ly còn có thể sử dụng hai lần..."

Nghe thấy giọng nói từ trong linh hồn truyền đến, sau khi ánh mắt của Hạ Như Phong đảo qua vòng tay lưu ly thì thu trở về, khóe môi cong lên nụ cười nhàn nhạt, có thể phòng ngự công kích của cường giả Thánh Linh? Vòng tay lưu ly này, nàng cảm thấy rất hứng thú...

"Ha ha, vị cô nương này nói đúng." Trình Thụy Nho liếc nhìn vẻ mặt khẩn trương của Vu Lạc Linh bên cạnh, vì trấn an lòng hắn, đứng ra đi đến bên cạnh Hạ Như Phong, mặt đầy tươi cười nho nhã: "Nàng cũng không có trách nhiệm kia, cũng không cần phụ trách sống chết cho người Vân tông các ngươi, như theo lời nàng nói, tất cả đều là các ngươi gieo gió gặt bảo, nếu không là các ngươi có lòng tham, những người đó cũng sẽ không chết."

Nhìn thấy Trình Thụy Nho ra mặt, Vu Lạc Linh khẽ thở ra, ánh mắt nhìn về phía Hạ Như Phong, ngay cả hắn cũng không cảm giác, ánh mắt của hắn đã xảy ra biến hóa.

"Đại trưởng lão." Vân Liên nhìn thấy đại trưởng lão muốn nhấc lên xung đột với Trình Thụy Nho, vội vàng lên tiếng, ngăn lời nói ông ta sắp đến bên miệng, sau đó kiêu căng nhìn Hạ Như Phong, giọng nói chứa tia cao ngạo duy ta độc tôn: "Làm gì phải tức giận với loại quê mùa này? Miễn cho bôi nhọ thân phận cao quý của người Vân tông chúng ta, rồi sẽ có một ngày, nàng sẽ vì hành động của mình mà trả giá đại giới."

Nghe vậy, Hạ Như Phong cười lạnh một tiếng, tuy giọng nói lạnh nhạt, nhưng lại đè ép lời nói cao ngạo của Vân Liên xuống: "Chúng ta đây nhìn xem, rốt cuộc cuối cùng là ai sẽ vì việc này mà trả giá đại giới, ta còn chưa từng sợ qua bất kì kẻ nào."

Giờ phút này, tất cả ánh mắt đều đặt ở trên người Hạ Như Phong.

Khuôn mặt thanh tú của nữ tử tỏa ra tự tin nhàn nhạt, chính là cổ tự tin kia lung lay ánh mắt của mọi người, so với Vân Liên, bỗng nhiên phát hiện vị nữ tử lạnh nhạt tự tin này, còn chói mắt hơn Vân Liên.

Hạ Như Phong tự tin khác với Vân Liên cao ngạo, trên người người trước, chỉ để lộ ra tin tưởng với mình, mà người sau đó lại là mắt cao tận trời, lỗ mũi hếch lên, cũng không để bất kì kẻ nào vào mắt, chính là loại cao ngạo này khiến nàng kém hơn Hạ Như Phong một đoạn rất lớn.

Nếu không phải Vân Liên có bối cảnh cường đại, và thiên phú trác tuyệt kia, chỉ dựa vào khuôn mặt đoán chừng không có ai sẽ yêu thương nàng ta, tính cách của nữ nhân này thật là quá kém.

Nhưng nàng ta lại có bối cảnh cường thịnh, nhưng có được thế lực và hậu trường cũng kém quá lớn Hạ Như Phong, nhưng mà thân phận này của Hạ Như Phong trong đó cũng chỉ có Mộ Dung Tường là biết, đáng tiếc bởi vì dùng Dịch Dung Đan, nên Mộ Dung Tường không nhận ra nàng, tự nhiên cũng không biết nàng chính là nhân vật thiên tài được truyền đi ở đại lục kia.

"Chúng ta lại đi lên phía trước nhìn xem, thế nào?" Trình Thụy Nho hơi cười, ánh mắt đặt ở trên người Hạ Như Phong, nếu như Hạ Như Phong không đi trước, ông cũng không dám mạo muội đi trước, nếu không lại xảy ra biến cố gì đó, vậy mất nhiều hơn được.

Đồng thời, mọi người còn lại nhìn về phía Hạ Như Phong, như đang chờ đợi quyết định của nàng.

"Được" Hạ Như Phong lạnh nhạt cười, với đề nghị của Trình Thụy Nho, nàng

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.