*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit: Thiên Hạ Đại Nhân
"Nương tử, nàng đi đi, vi phu ở lại đây cổ vũ cho nàng." Dạ Thiên Tà nhìn người trên lôi đài, khóe môi cong lên, mắt tím nhìn khuôn mặt của nữ tử bên cạnh, khóe mắt đầy ý cười, trên khuôn mặt tuấn tú chứa vẻ đầy tin tưởng.
Theo lời nói của Dạ Thiên Tà, người xung quanh đều chuyển ánh mắt về phía hai người, ý châm chọc bên trong không cần nói cũng biết.
Phong Thánh Giả muốn khiêu chiến là đứng thứ tư Thánh Bảng, chẳng lẽ nàng chính là thứ tư Thánh Bảng sao? Mà từ ánh mắt của mọi người, sao có thể nhìn không ra tuổi chân thật của Hạ Như Phong? Một nữ tử chưa đầy ba mươi đã tiến nhập Thánh Bảng? Đây quả thật chính là bậy bạ!
Nhưng mà ở dưới ánh mắt của mọi người, Hạ Như Phong dần buông lỏng tay của Dạ Thiên Tà ra, y phục đỏ không gió tự bay, từ trên mặt đất nhảy lên, trong chớp mắt đứng ở trên lôi đài.
Mọi người đều mở to đôi mắt, trợn mắt há hốc mồm nhìn phía trên lôi đài, bóng dáng phong hoa tuyệt đại kia, ngay cả hai tổ tôn Vu Lạc Linh và Vu Hỏa Luyện này cũng không ngoại lệ, bọn họ cũng đều biết Hạ Như Phong rất thiên tài, không người có thể địch lại, nhưng chỉ trong thời gian ngắn, nàng đã tiến vào Thánh Bảng?
Cho dù hai người biết Hạ Như Phong và Vân tông có cừu hậnkhông chết không ngừng, cũng biết không lâu trước Vân tông đã bị diệt tông, nhưng bọn họ chưa từng liên hệ Hạ Như Phong và diệt tông Vân tông vào nhau.
Phải biết rằng, tông chủ Vân tông Vân Hinh là người đứng thứ tư trong Thánh Bảng, với tuổi của nàng sao có thể có thể đánh bại Vân Hinh? Trừ phi thế giới này bị huyền huyễn, nếu không căn bản là không thể.
"Tiểu gia hỏa này, một đoạn thời gian không thấy, hình như đã trưởng thành rồi..." Trình Thụy Nho vuốt chòm râu, khẽ thở dài, ánh mắt nhìn về phía Vu Lạc Linh, bất đắc dĩ thở dài: "Nhưng tiểu tử kia quả thật rất vĩ đại, không biết nam nhân bên cạnh nàng là ai, có thể vào được mắt xanh của nàng, tất nhiên cũng là rồng trong biển người..."
Đáng tiếc, giai nhân như đã có tình lang, nhất định tiểu tử Vu Lạc Linh này không đùa giỡn.
Phía trên lôi đài, hai người đứng đối diện nhau, chỉ thấy nam tử trong đó mặc y phục màu đen, khuôn mặt anh tuấn lãnh khốc, đôi mắt đen có khí phách bễ nghễ thiên hạ, hơi thở sắc bén trên người như ở đâu cũng đều không tự chủ được hấp dẫn ánh mắt của người khác, huống chi hắn lại là một nam tử anh tuấn như vậy.
Trước mặt hắn, nữ tử phong tư trác tuyệt, tóc đen không gió mà bay, y phục đỏ như lửa, trường côn đỏ rực buộc ở sau lưng, khuôn mặt tuyệt mỹ tỏa ra ánh sáng nhàn nhạt, đôi mắt đen như ngọc đen bình tĩnh mà lạnh lùng nhìn nam nhân trước mặt.
"Ngươi chính là thứ tư Thánh Bảng?" Trong mắt Phong Thánh Giả xẹt qua kinh ngạc, đôi mắt lạnh lẽo nhìn sâu vào Hạ Như Phong, khóe môi khẽ nhếch, cong lên độ cong nhàn nhạt: "Thật không ngờ sẽ là ngươi."
"Phong Thánh Giả, lâu rồi không gặp, ân cứu giúp lúc trước còn chưa kịp cảm ơn." Hạ Như Phong lạnh nhạt cười, giọng nói lạnh nhạt như gió mát, từ từ vang lên ở trên lôi đài.
Phong Thánh Giả lắc đầu, khuôn mặt vẫn là lãnh khốc trước sau như một: "Ngươi không cần cảm ơn ta, cứu ngươi là Hồ Nhai, cũng không phải là ta."
"Với ta mà nói, cxung không có gì khác nhau."
Lúc này, Hạ Như Phong và Phong Thánh Giả ngược lại không như là đối thủ, mà là lão bằng hữu rất lâu không thấy đang từ từ nói chuyện.
Mọi người đều hai mặt nhìn nhau, hiển nhiên không rõ quan hệ của hai người này, nhưng bọn họ có thể xác định là chỉ cần chiến đấu, thực lực của nữ tử sẽ bị bại lộ. Vì vậy, có lẽ nhiều người đều ôm tâm lý xem kịch vui nhìn hai người phía trên lôi đài.
"Ngươi đã chuẩn bị tốt đại chiến với ta chưa?" Phong Thánh Giả rút kiếm ra, chỉ vào Hạ Như Phong, khuôn mặt lãnh khốc nói.
Tay của Hạ Như Phong đặt ở trên trường côn sau lưng, rút gậy gộc ra, đặt ngang ở trước ngực, ngẩng đầu, khuôn mặt chứa vẻ tự tin: "Tuy ngươi đã từng cứu ta, nhưng lúc chiến đấu, ta sẽ không nương tay, đối phó với ngươi, chỉ cần một chiêu không cần nhiều."
"Cái... Cái gì?"
"Nàng lại còn nói, đối phó với Phong Thánh Giả chỉ cần một chiêu, cũng quá cuồng vọng rồi?"
Mọi người đều bị lời nói của Hạ Như Phong khiến sự hãi trợn mắt há hốc mồm, nếu nói là người không biết không sợ, nhưng nàng không thẻ không biết tên Phong Thánh Giả, biết đến tình huống lại vẫn xuất khẩu cuồng ngôn, nàng còn dám hay cuồng vọng hơn một chút không? Có dám để Phong Thánh Giả vào mắt một chút hay không?
Chẳng lẽ nàng thật đúng là đánh bại Vân Hinh? Đây căn bản chính là không có khả năng.
Chỉ là khi nghe thấy lời nói của Hạ Như Phong, khuôn mặt của Phong Thánh Giả vẫn không chút thay đổi, cũng không vì vậy mà hắn sinh ra ảnh hưởng.
"Ngươi nói ngươi có thể một chiêu đánh bại ta, vậy ngươi hãy thử xem đi!"
Dứt lời, cơ thể của Phong Thánh Giả bỗng nhiên biến thành một luồng gió, rất nhanh xông về phía Hạ Như Phong, trường kiếm trong tay nâng lên, mũi kiếm tỏa ra tia sáng sắc bén, đâm về phía Hạ Như Phong, mọi người đều cho rằng, Hạ Như Phong căn bản không thể tránh thoát khỏi công kích của Phong Thánh Giả.
"Phốc xuy!"
Kiếm đâm vào thân thể của Hạ Như Phong, mà nhìn đến đây, chân của Vu Lạc Linh mềm nhũn, ngã lăn quay ở trên mặt đất, trong mắt hiện ra tuyệt vọng và bi thương. Nhưng mà sắc mặt của Dạ Thiên Tà lại vẫn bình thường, cũng không vì vậy mà sinh ra dao động gì.
Ngay lúc này, thân thể của Hạ Như Phong như một màn sương, từ từ biến mất ở không trung, mọi người đều không khỏi cả kinh, lại chính là hư ảnh.
"Bát Trọng Hỏa Viêm Côn, tầng thứ bảy..."
Sau lưng, một tiếng quát trong trẻo nhưng lạnh lùng khẽ truyền đến, Phong Thánh Giả vội vàng xoay người, trường kiếm chắn ngang trước ngực, "keng" một tiếng, tia lửa bắn ra bốn phía, bước chân của hắn đột nhiên lui về phía sau, cho đến khi lui đến cạnh lôi đài mới dừng lại, thâm trầm nhìn Hạ Như Phong, khuôn mặt hiện vẻ tôn kính: "Đa tạ hạ thủ lưu tình."
Hạ Như Phong thu trường côn lại, đứng vững chân nhìn Phong Thánh Giả, trầm mặc không nói.
Cuối cùng, nàng vẫn là nương tay, nếu không lấy thực lực của Phong Thánh Giả, tuyệt đối không thể còn có thể đứng ở phía trên lôi đài.
"Tỷ thí này ta thua, như theo lời ngươi, ta không thể địch lại một chiêu của ngươi." Phong Thánh Giả ngẩng đầu, khuôn mặt lạnh lung của hắn cong lên ý cười nhàn nhạt: "Ta cũng tin tưởng, Vân Hinh quả thật chính là ngươi giết, ngươi có năng lực đứng vững bài danh thứ tư Thánh Bảng này."
"Ầm ầm!"
Như sấm sét giữa trời quang, lời nói của Phong Thánh Giả khiến cho tất cả mọi người đều há hốc mồm.
"Thua? Sao có thể? Sao Phong Thánh Giả có thể thua?"
"Hắn rõ ràng còn chưa ngã xuống, cũng không rời khỏi lôi đài, sao tỷ thí này hắn lại thua?"
"Giả, nhất định là giả..."
Phụ tử Hoắc gia kinh ngạc há to miệng, hiển nhiên không thể ngờ rằng, nữ tử khuôn mặt tuyệt sắc mảnh khảnh như thế này, trong cơ thể lại cất dấu sức lực lớn như vậy, thiên tài như vậy, sao Hoắc gia bọn họ có thể nhìn trộm? Chả trách Vu Hỏa Luyện không muốn thông gia với mình, còn để cho ông tự mình đi nói chuyện với nữ tử kia, thì ra nàng chính là nhân vật thiên tài như thế.
Chưa đầy ba mươi là Thánh Linh tứ cấp, sao có thể cho phép người khác điều khiển vận mệnh của nàng? Giờ phút này, Hoắc Lâm mới phát hiện, chính mình sai đến như vậy.
"Gia gia..." Vu Lạc Linh khẽ thở ra, cắn môi, đôi mắt trong suốt nhìn về phía Vu Hỏa Luyện, muốn nói cái gì đó, cuối cùng lại ngậm miệng lại.
"Phong Thánh Giả thua." Vu Hỏa Luyện lắc đầu, than nhẹ một tiếng, lấy ánh mắt của ông tự nhiên đó có thể thấy được chênh lệch hai bên. Chỉ là không ngờ rằng, nàng lại đột phá đến Thánh Linh tứ cấp, đáng tiếc nhân vật thiên tài như vậy, lại không phải là Vu gia bọn họ có thể có được.
"Cái gì? Phong Thánh Giả thật sự thua?" Trong lòng Vu Lạc Linh cả kinh, ánh mắt kinh ngạc nhìn về phía Hạ Như Phong, trong mắt lóe ra tia sáng khác thường.
Mấy tháng trước nàng chỉ là Bán Linh, còn bị người Vân tông đuổi giết, cách bây giờ mới qua mấy tháng mà thôi, nhưng nàng lại trưởng thành đến mức này, xem ra giữa bọn họ chênh lệch càng lúc càng lớn.
"Đúng vậy, nàng nương tay, không xuất ra toàn lực, bằng không đoán chừng Phong Thánh Giả sẽ nằm xuống."
Người khác nhìn không đi ra tình huống thật sự, nhưng sao ông lại không biết? Thật không biết loại biến thái này là đến từ nơi nào, chả trách có thể trở thành thiếu phu nhân của Tử Minh phủ, đáng tiếc bị Tử Minh phủ giành trước một bước, nếu không cho dù thế nào cũng phải kéo đến Vu gia.
Cơ thể đột nhiên run lên, ánh mắt của Vu Lạc Linh nhìn về phía Dạ Thiên Tà khoanh hai tay, sắc mặt vẫn bình tĩnh, trong lòng hắn nảy lên một tia mất mát. Có lẽ nam nhân kia đã sớm biết thực lực của nàng, cho nên mới bình tĩnh như vậy...
Phía trên lôi đài, Hạ Như Phong không nhìn nghi ngờ trong mắt mọi người phía dưới, đi về phía Phong Thánh Giả, nàng vươn tay chỉ, ở trên trán Phong Thánh Giả điểm nhẹ một chút, nhất thời, cơ thể của Phong Thánh Giả run lên một chút, hắn cảm giác được một linh lực tinh khiết hệ Phong tiến vào thân thể của hắn.
"Ngươi là Linh Sư hệ Phong?" Phong Thánh Giả hơi sửng sốt, nghi hoặc hỏi.
Lắc đầu, Hạ Như Phong lạnh nhạt cười: "Không, là do ta mượn tia
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]