Diệp Mai Hoa thấy chân giám đốc Trịnh dường như có chút run rẩy, nghi hoặc nói: “Anh làm sao vậy?” Giám đốc Trịnh mấp máy khóe miệng: “Cô, cô định gửi thứ này cho chủ … cho Tạ Minh Thành sao?” 
Diệp Mai Hoa gật đầu nói: “Đúng rồi, tôi cũng không biết phải tìm ai, chỉ có thể làm phiền anh mà thôi.” 
Giám đốc Trịnh run rẩy nhận lấy hộp cơm, vẻ mặt do dự như muốn nói gì đó lại thôi: “Quan hệ của hai người … đã thân tới mức gửi cơm hộp sao?” 
Diệp Mai Hoa lắc đầu, cười cười: “Đây là quà cảm ơn thôi.” 
Cô sẽ cảm thấy yên tâm hơn nếu người đó nhận được hộp cơm này, dù sao thì đây là món quà báo đáp lớn nhất mà cô có thể gửi tới anh trong khả năng của cô. 
Cô đi theo ông ngoại một thời gian dài, học được không ít về dược tính của các loại thực phẩm, Trong những món ăn kia, cô đã bỏ thêm không ít những thực phẩm bổ dưỡng. 
Giám đốc Trịnh cầm lấy hộp cơm với vẻ mặt có chút khó coi, sau đó cất nó đi. 
Cảnh này tình cờ lại bị một trợ lý khác của bộ phận thiết kế nhìn thấy. 
Diệp Mai Hoa trở lại văn phòng mới phát hiện những người đồng nghiệp vừa rồi còn đối xử với cô rất tốt, lúc này đều tỏ ra lạnh nhạt. Thậm chí ngay cả khi cô chủ động chào hỏi, họ đều thờ ơ, coi như không nhìn thấy cô. Cô cảm thấy mình đã giống như người vô hình. 
Được rồi, rốt cuộc có chuyện gì vậy? 
Lúc này, tại văn phòng chủ tịch. 
Tạ Minh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-phu-nhan-em-tron-khong-thoat-khoi-anh-dau/219545/chuong-6.html