Vừa nói xong, Trúc Nhã liền che miệng lại, Tạ Bách An nét mặt ân hận.
Diệp Mai Hoa nhạy bén nắm được trọng điểm, nói: “Bách An à, sao con lại hack máy tính ở lớp học?”
Đối với thiên bẩm hacker của con trai, Diệp Mai Hoa đã quen với điều đó rồi, nhưng vì là còn nhỏ, cô vẫn luôn lo lắng Bách An sẽ trở thành hacker bị truy nã trên mạng.
Tạ Bách An thấy không thể che giấu được nữa, mới nhỏ tiếng nói: “Mẹ à, sau đó con lại sửa lại rồi mà, con chỉ là trừng phạt một chút xíu”
Cho dù có nói như thế rồi, Tạ Bách An cũng không tiết lộ vì sao mình lại làm như thế.
Tạ Minh Thành nhìn cậu bé một chút, ngược lại không có thời gian truy hỏi, chỉ nói rằng: “Có thể tự mình giải quyết được không?”
Tạ Bách An lập tức ưỡn ngực, nói một cách chắc chắn: “Đương nhiên là có thể! Bố không cần ra tay đâu!”
Tạ Minh Thành ừ một tiếng, quả nhiên không còn nhắc tới nữa.
Diệp Mai Hoa nhìn Tạ Bách An, rồi lại nhìn Tạ Minh Thành, có lời muốn nói nhưng lại thôi.
Đối với sự giáo dục của Tạ Bách An, cô dường như rất ít can thiệp, bởi vì Tạ Bách An không phải đứa trẻ bình thường, cậu bé sẽ là người thừa kế của Tạ Minh Thành, từ nhỏ đã được giáo dục rất tốt.
Nếu như cô can thiệp dẫn đến ảnh hưởng Tạ Bách An, cô cũng không thể tha thứ cho bản thân.
Trúc Nhã cúi đầu, nói: “Bố, ở đây đẹp quái”
“Trúc Nhã có thích không?”
Trúc Nhã ra sức gật đầu.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-phu-nhan-em-tron-khong-thoat-khoi-anh-dau/1130817/chuong-228.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.