Tạ Bách An do dự một hồi, cuỗi cùng vẫn không leo lên.
Cho tới bây giờ cậu bé vẫn chưa bao giờ thân thiết với bố mẹ như vậy, cậu bé tự lập đã quen, nhưng thực ra tận sâu trong đáy lòng cậu rất thèm khát sự thân thiết như vậy, đó là sự thân thiết về huyết thống.
Trúc Nhã xoay người bò dậy, nắm lấy tay anh trai, kêu lên: “Anh ơi, mau lên đây đi!”
Hai đứa nhỏ một phải một trái ngồi bên cạnh Diệp Mai Hoa, biểu cảm của Tạ Bách An cũng đã trở nên thoải mái hơn so với cảm giác câu nệ lúc đầu, cậu bé thậm chí còn chủ động cọ vào lòng bàn tay to của mẹ.
Diệp Mai Hoa vuốt ve mái tóc mềm mại của Tạ Bách An, nhẹ nhàng nói: “Bách An vẫn luôn ngủ một mình sao?”
Tạ Bách An nghiêm túc gật đầu.
“Anh trai giỏi quá”
Trúc Nhã nhanh chóng khen một câu nịn nọt anh trai, quay đầu lại kéo cánh tay mẹ mình, hô lên: “Mẹ, mẹ kể chuyện cổ tích cho chúng con nghe đi”
“Được, Trúc Nhã muốn nghe câu chuyện gì nào?”
“Chuyện về nàng công chúa và con rồng hung dữ lần trước còn chưa kể xong ạ”
Diệp Mai Hoa mỉm cười đáp lại, mở cuốn truyện ra và bắt đầu kể câu chuyện bằng một giọng điệu vô cùng nhẹ nhàng và êm ái.
Hai đứa nhỏ nép vào một bên, chăm chú lắng nghe.
Không lâu sau, cô liền cảm thấy cánh tay trái như chùng xuống, cái đầu nhỏ của Trúc Nhã gục xuống, hiển nhiên là con bé đã ngủ.
Diệp Mai Hoa không biết nên cười hay nên khóc, Trúc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-phu-nhan-em-tron-khong-thoat-khoi-anh-dau/1130803/chuong-214.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.