Diệp Mai Hoa nghe qua trường mầm non này, là trường mầm non hạng nhất ở thủ đô, hầu như tất cả con cái của quý tộc hay quan to đều theo học tại đó, nơi đó sẽ không dành cho dân nghèo. Tại đó, cho dù là đứa trẻ mấy tuổi cũng sẽ được tiếp nhận sự giáo dục tốt nhất. Đây, là điều cô vốn không thể nào làm được. “Bách An và Trúc Nhã không lâu nữa sẽ được sắp xếp vào đó, tài xế sẽ phụ trách đưa đón. Cho nên, cô có muốn ra ngoài làm việc không?” Diệp Mai Hoa có chút do dự hỏi: “Tôi, có thể sao?” Tạ Minh Thành điềm đạm nói: “Có thể, nhưng cô phải ở tại đây, thù lao lúc trước tôi hứa sẽ không thay đổi, bản thân cô tự lựa chọn” Diệp Mai Hoa không kiềm được mà nở nụ cười, đôi mắt sáng chưng như có rất nhiều ngôi sao. Tạ Minh Thành bổ sung một câu: “Đương nhiên, bên Lục Bách Thiên cô nghĩ cũng không cần nghĩ nữa. Long Đằng gần đây đã thu mua một công ty nhỏ, cô cứ đến đó làm” Cho dù là giọng điệu của Tạ Minh Thành rất cứng rắn, thậm chí cả công ty cũng đã sắp xếp xong, không dễ từ chối. Nhưng trong mắt của Diệp Mai Hoa, lại thêm vài phần dễ thương. “Tạ Minh Thành, cảm ơn anh” Lần này, là sự cảm ơn thật lòng, cộng thêm phần ấm áp không thể diễn tả. Trường mẫu giáo cho Bách An và Trúc Nhã đã được xác định xong, vì bị bệnh nên Tạ Minh Thành không đi đến công ty mà ở lại trong trang viên. Hai người trải qua những ngày ngày đêm sống chung với nhau, Diệp Mai Hoa vốn tưởng rằng mình sẽ cảm thấy không được tự nhiên, nhưng có lẽ sau khi anh phát sốt, cô nhìn thấy được một mặt yếu ớt của anh nên nỗi sợ hãi và lo lắng đối với anh trong lòng cô cũng bớt đi rất nhiều. Sau khi thoát ra sự sợ hãi với anh thì Diệp Mai Hoa lại một lần nữa nghiêm túc nhìn nhận về Tạ Minh Thành, phát hiện ra rất nhiều chỉ tiết nhỏ. Ví dụ, anh chỉ yêu thích duy nhất món cà phê, mà lại còn là cà phê đen kiểu Mỹ, không đường không sữa. Anh là người kén ăn nghiêm trọng, chỉ thích ăn thịt, rau củ và những thứ tương tự có thể không chạm vào nhất định sẽ không đụng tới, thiếu vitamin thì hoàn toàn phải phụ thuộc vào viên vitamin để bổ sung. Anh cũng không bao giờ trì hoãn công việc, lúc ở nhà điện thoại của anh luôn là không có lúc nào ngừng hoạt động, ngay cả thư ký Tân cũng bị anh gọi đến trang viên. Khi thư ký Tân nhìn thấy Diệp Mai Hoa trong trang viên anh †a cũng không hề tỏ ra ngạc nhiên, ngược lại còn chào hỏi cô cực kỳ ôn hòa. “Cô Diệp, lâu rồi không gặp.” “Thư ký Tân? Trông anh có vẻ khôi phục khá tốt nhỉ” Kể từ sau vụ tai nạn xe cộ, thư ký Tân đã ở bệnh viện trong một thời gian dài, gần đây mới vừa xuất viện, rồi sau đó lại tiếp tục đi theo Tạ Minh Thành làm việc. Trên lầu, Tạ Minh Thành đang tham gia một cuộc họp trực tuyến, nhưng dường như nội dung cuộc họp đã phá hỏng tâm trạng tốt của anh. Anh ngồi đó, sắc mặt trầm xuống, không nói tiếng nào. Thư ký Tân đang ngồi ở cửa, nhanh chóng xử lý các loại tài liệu trong tay, hành động rất yên ắng, sợ quấy nhiễu bên trong. Thư ký Tân thấy Diệp Mai Hoa bưng chén trà đi lên liền nhe răng cười, nói: “Cô Diệp, làm phiền cô rồi, cô cứ đặt ở đây là được” Diệp Mai Hoa nhìn anh ta cầm tài liệu trong tay, có vẻ không được rảnh tay, cô liền nói: “Cứ để tôi đưa vào cho”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]