Diệp Mai Hoa nghe qua trường mầm non này, là trường mầm non hạng nhất ở thủ đô, hầu như tất cả con cái của quý tộc hay quan to đều theo học tại đó, nơi đó sẽ không dành cho dân nghèo.
Tại đó, cho dù là đứa trẻ mấy tuổi cũng sẽ được tiếp nhận sự giáo dục tốt nhất.
Đây, là điều cô vốn không thể nào làm được.
“Bách An và Trúc Nhã không lâu nữa sẽ được sắp xếp vào đó, tài xế sẽ phụ trách đưa đón. Cho nên, cô có muốn ra ngoài làm việc không?”
Diệp Mai Hoa có chút do dự hỏi: “Tôi, có thể sao?”
Tạ Minh Thành điềm đạm nói: “Có thể, nhưng cô phải ở tại đây, thù lao lúc trước tôi hứa sẽ không thay đổi, bản thân cô tự lựa chọn”
Diệp Mai Hoa không kiềm được mà nở nụ cười, đôi mắt sáng chưng như có rất nhiều ngôi sao.
Tạ Minh Thành bổ sung một câu: “Đương nhiên, bên Lục Bách Thiên cô nghĩ cũng không cần nghĩ nữa. Long Đằng gần đây đã thu mua một công ty nhỏ, cô cứ đến đó làm”
Cho dù là giọng điệu của Tạ Minh Thành rất cứng rắn, thậm chí cả công ty cũng đã sắp xếp xong, không dễ từ chối.
Nhưng trong mắt của Diệp Mai Hoa, lại thêm vài phần dễ thương.
“Tạ Minh Thành, cảm ơn anh”
Lần này, là sự cảm ơn thật lòng, cộng thêm phần ấm áp không thể diễn tả.
Trường mẫu giáo cho Bách An và Trúc Nhã đã được xác định xong, vì bị bệnh nên Tạ Minh Thành không đi đến công ty mà ở lại trong trang viên.
Hai người trải qua những
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-phu-nhan-em-tron-khong-thoat-khoi-anh-dau/1130799/chuong-210.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.