Đợi đến lúc cô muốn nghiêm túc nghe rõ hơn, anh không còn mở miệng nữa.
Diệp Mai Hoa lại một lần nữa chấp nhận số phận mà lật anh qua, đưa anh lên giường và đắp chăn cho anh.
Trên thế gian này không còn ai có thể sánh bằng Tạ Minh Thành có thể hành hạ người khác trong lúc bệnh.
Chú Chung nhìn đồng hồ, cảm thấy lâu quá không có âm thanh, ông ấy có chút lo lắng mà đi lên lâu, nhẹ nhàng rõ cửa, không có hồi âm.
Chú Chung căng thẳng mà mở cửa phòng ra, lại thấy được cảnh tượng ấm áp.
Diệp Mai Hoa yên lặng mà nằm bên còn lại trên giường, một tay nhẹ nhàng đặt trên lưng của Tạ Minh Thành, còn vỗ võ theo bản năng.
Đó là tư thế dỗ em bé.
Mà chân mày đang chau thật chặt của Tạ Minh Thành đang dần thả lỏng, đang thật sự bước vào giấc ngủ.
Miệng của chú Chung càng mỉm cười sâu hơn, vô cùng yên tâm mà nhìn thêm mấy lần, mới nhẹ nhàng đóng lại cửa, đi xuống lầu, nói với cậu chủ nhỏ và cô chủ nhỏ vừa tan học về: “Suyt, phải yên lặng nha”
Trúc Nhã chớp chớp mắt, nói: “Bác Chung, bố và mẹ đâu?”
Tạ Bách An hình như là nghĩ được điều gì mà che miệng cười, nói: “Bác Chung, bố không có đuổi mẹ ra ngoài chứ?”
Trong kí ức của Tạ Bách An, bố bị bệnh là chuyện nghiêm trọng như bom nổ vậy.
Chú Chung chớp mắt với Tạ Bách An, nói: “Không có, bà chủ đã ở trong rất lâu”
Tạ Bách An cười hi hi ra tiếng, nắm lấy tay của em gái,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-phu-nhan-em-tron-khong-thoat-khoi-anh-dau/1130796/chuong-207.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.