“Rất đau sao?”
“Ừm”
“Hãy nhớ kĩ nỗi đau bây giờ”
“Hảt Diệp Mai Hoa khó hiểu nhìn anh.
“Bất cứ ai mang lại nỗi đau như vậy cho cô, cô đều phải trả lại cho người đó”
Diệp Mai Hoa lúc ấy không hiểu những lời này, nhưng không bao lâu sau cô đã hiểu.
Diệp Mai Nhung giống như điên dại lại tìm tới, cùng nhau đến trang viên còn có Vu Thúy Bình cùng bố.
Diệp Mai Hoa cách rèm cửa nhìn bố đứng ở cửa, ông hình như già đi rất nhiều, trên tay chống nạng, bên kia được Vu Thúy Bình đỡ, trên mặt mang theo tức giận, có vẻ càng ngày càng suy yếu.
Diệp Mai Hoa đau lòng.
Cô luôn kính trọng bố, cho dù ông ta không phải là bố ruột của mình nhưng cũng nguyện ý hô một tiếng bố, thậm chí nguyện ý chặt đứt tương lai của mình cứu ông ta.
Nhưng mà kính trọng như vậy lại đổi lấy một câu “con gái bất hiếu cùng với một trận gia pháp không chút lưu tình.
Diệp Mai Hoa tự giễu cười cười, ánh mắt lại có chút chua xót.
Chú Chung còn ở bên ngoài ngăn cản không cho người tiến vào bên trong, nhưng đối mặt với Diệp Mai Nhung gào khóc cùng với ánh mắt bức thiết của ông Diệp khiến chú Chú Chung rất khó xử.
Đúng lúc này cậu chủ đã trở lại.
Tạ Minh Thành xuống xe, mọi người nhìn thấy anh giống như tìm được xương sống lập tức lao tới.
Tạ Minh Thành tránh được tay Diệp Mai Nhung, nói: “Đừng chạm vào tôi.
Sắc mặt Diệp Mai Nhung cứng đờ, khóc đến đỏ mắt, nói: “Minh Thành, cầu xin anh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-phu-nhan-em-tron-khong-thoat-khoi-anh-dau/1130778/chuong-189.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.