Tạ Minh Thành nhìn một đống dấu vết ướt đẫm, giọng nói càng thêm âm trầm, nói: “Ai đánh cô?”
Diệp Mai Hoa theo bản năng rụt lại một chút, nói: “Tôi tự ngã. Thật ra có một cái hố quá sâu, tôi không chú ý…
“Từ vết thương có thể nhìn ra là bị gậy đánh”
Hô hấp của Diệp Mai Hoa vô cùng khó khăn, lời nói dối không thể nói ra được nữa.
“Nếu cô không muốn bị tôi điều tra ra mọi chuyện thì tự mình mở miệng nói đi”
Diệp Mai Hoa cảm thấy xấu hổ, cô cúi đầu, cắn môi nói: “Tạ Minh Thành, tôi không sao, anh đừng để ý được không?”
Khóe môi Tạ Minh Thành nhếch lên một nụ cười lạnh, nói: “Bảo mẫu nhà họ Tạ tôi cứ như vậy bị người ta đánh suýt nữa thành tàn tật sao?”
Hai chữ bảo mẫu’ đâm vào tim Diệp Mai Hoa khiến cô tổn thương nhưng lùi lại mà nói lại cảm thấy đương nhiên.
Còn có thân phận nào khác ngoài bảo mẫu sao?
“Phải, anh Tạ, tôi chỉ là một bảo mẫu, vì vậy anh đừng để ý đến tôi nữa”
Ánh mắt Tạ Minh Thành trở nên âm u hơn, anh đưa tay nắm lấy cằm cô, buộc cô ngẩng đầu lên bốn mắt nhìn nhau.
“Diệp Mai Hoa, tôi sẽ cho cô một cơ hội nữa, hãy nói chuyện cho đàng hoàng”
Căm bị bóp đau nhức, nhưng ánh mắt Tạ Minh Thành càng đáng sợ hơn, ánh mắt anh lúc này giống như ác quỷ vậy.
Đây là lần đầu tiên cảm nhận được sự tức giận được thể hiện trên khuôn mặt anh.
Người đàn ông này đang tức giận ư.
Tại sao?
Có phải
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-phu-nhan-em-tron-khong-thoat-khoi-anh-dau/1130770/chuong-181.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.