Tạ Bách An và Trúc Nhã thế nào cũng không chịu ngủ trước mà nhất định phải đợi mẹ trở về, bởi vì mỗi đêm mẹ đều kể cho bọn trẻ nghe chuyện còn hôn chúc ngủ ngon bọn trẻ.
Chú Chung nhìn đồng hồ nhiều lần, đã nửa đêm hơn mười một giờ rồi nhưng cô Mai Hoa vẫn không trở về.
“Cậu chủ nhỏ, cô chủ nhỏ, các cháu phải đi ngủ rồi”
Trẻ con không nên thức khuya, chú Chung sốt ruột lại không dám đuổi bọn họ đi ngủ.
Trúc Nhã bướng bỉnh nhìn ra cửa, chép miệng, nói: “Anh ơi, mẹ tối nay không về sao?”
Tạ Bách An an ủi em gái mình: “Không, mẹ sẽ sớm trở lại.”
Trúc Nhã nghiêm túc gật đầu, tiếp tục chờ đợi.
Khi cánh cửa được mở ra, đôi mắt của hai đứa trẻ sáng lên cùng một lúc.
Tạ Minh Thành vừa mới đẩy cửa tiến vào đối mặt với hai đôi mắt giống như hai bóng đèn nhỏ đang nhanh chóng ảm đạm xuống, giờ khắc này, anh dường như có cảm giác mình không được chờ mong.
Anh cau mày, nhìn đồng hồ nói: “Chú Chung, đưa hai đứa nhỏ đi ngủ, sao muộn rồi còn ngồi đây?”
Chú Chung tràn ngập áy náy nói: “Cậu chủ, cô Mai Hoa còn chưa trở về. Cậu chủ nhỏ cùng cô chủ nhỏ đang chờ cô Mai Hoa”
Tạ Minh Thành nhíu mày, giọng nói trầm thấp xuống, nói: “Cô ấy còn chưa trở về sao? Điện thoại di động đâu? Chú đã gọi chưa?”
“Tôi gọi rồi nhưng tắt máy và không thể liên lạc được”
Tâm trạng Tạ Minh Thành trong nháy mắt trở nên tồi tệ hơn, anh cho phép cô hôm nay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-phu-nhan-em-tron-khong-thoat-khoi-anh-dau/1130767/chuong-177.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.