Người phụ nữ quầy tiếp tân hung hăng ném xuống những lời nói này, giọng điệu chua ngoa, nhưng cũng không thể không thừa nhận, lần này người mạo nhận trông cũng thật xinh đẹp, trên khuôn mặt chưa trang điểm đã xinh đẹp động lòng người.
Diệp Mai Hoa bị lời của cô ta làm cho ngại ngùng đỏ cả mặt, nhưng lại không dám thật sự rời khỏi.
Nhưng đến vội quá, cô đã quên mang điện thoại, muốn gọi điện thoại cho Tạ Minh Thành cũng không được.
Liền vào lúc này, một giọng nói quen thuộc vang lên.
“Diệp Mai Hoa?”
Diệp Mai Hoa quay đầu lại, liền nhìn thấy giám đốc Trịnh, đối phương vào lúc nhìn thấy cô cũng là vẻ mặt kinh ngạc.
Ấn tượng của Giám đốc Trịnh với Diệp Mai Hoa vẫn tính là không tồi, cho dù sau này cô đã rời khỏi Long Đằng, vẫn nhớ người này.
“Sao cô lại ở đây?”
Diệp Mai Hoa vội vàng nói: “Giám đốc Trịnh, có thể giúp tôi liên hệ một chút với tổng giám đốc Tạ không?”
Trịnh Thành càng kinh ngạc hơn, nói: “Cô muốn tìm tổng giám đốc Tạ, cô…”
Lời vẫn chưa nói xong, tầm mắt của Trịnh Thành rơi ở trên tay Diệp Mai Hoa, nhìn thấy một hộp cơm lớn kia.
Anh ta cảm thấy một màn này cảm giác rất quen thuộc.
Diệp Mai Hoa khó xử nói: “Tổng giám đóc Tạ bảo tôi đưa cơm đến đây, nhưng tôi quên mang theo điện thoại, hiện tại không vào được”
“Như vậy… Vậy tôi giúp cô cầm lên đi?”
Diệp Mai Hoa lập tức muốn đồng ý, nhưng vừa nghĩ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-phu-nhan-em-tron-khong-thoat-khoi-anh-dau/1130750/chuong-158.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.