“Mẹ ơi, chúng ta sẽ thường xuyên tới thăm mẹ nuôi, có được không ạ?”
Diệp Mai Hoa cố ngăn dòng nước mắt, gật đầu nói: “Ừ, được con ạ”
Chiếc xe quay về trang viên, phòng của Trúc Nhã được sắp xếp ở ngay bên cạnh phòng Bách An, đó là căn phòng màu hồng giống như của công chúa.
Trúc Nhã vừa nhìn thấy đã vô cùng ngạc nhiên, đôi mắt long lanh.
Đúng là không có cô bé nào là không thích làm công chúa.
“Mẹ ơi, đây là phòng của con ạ?”
“Con có thích không?”
“Thích ạ”
Bách An cũng vui vẻ nói: “Trúc Nhã, anh dẫn em đi xem phòng nhé”
“Vâng ạ”
Diệp Mai Hoa đứng ở cửa nhìn Bách An nắm tay Trúc Nhã, giới thiệu cho cô bé về căn phòng một cách kỹ càng.
Nhìn theo hai đứa nhỏ bằng ánh mắt say sưa, Diệp Mai cảm thấy rất ấm áp.
Có lẽ, đây là sự sắp xếp tốt nhất dành cho Trúc Nhã.
Ở cùng cô ấy, Trúc Nhã đã phải chịu không ít thiệt thòi. Cô bé vốn dĩ là công chúa của nhà họ Tạ, đi theo cô ấy. tính mạng sẽ khó được đảm bảo.
Diệp Mai Hoa cũng đã tới đây sống, trang viên này còn to và đẹp hơn tưởng tượng của cô ấy.
Tạ Minh Thành đã giữ lời hứa, mời giáo viên mỹ thuật giỏi nhất về dạy cho Trúc Nhã.
Khi giáo viên thấy được thiên phú của Trúc Nhã liền kích động tới mức thốt lên bằng tiếng anh và và chỉ muốn nhận cô bé vào trường. Có điều vì ngại nhà họ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-phu-nhan-em-tron-khong-thoat-khoi-anh-dau/1130742/chuong-150.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.