Trúc Nhã nhìn mẹ với vẻ lo lắng và nói: “Mẹ ơi, người đó có phải là mẹ của anh trai nhỏ không?”
“Đúng rồi con” Trúc Nhã đột nhiên cảm thấy thương cảm: “Anh trai nhỏ thật là đáng thương” Người phụ nữ đó hung dữ quá! Đúng là mẹ của con vẫn là tốt nhất! Nhưng anh trai nhỏ cũng thật đáng thương vì có một người mẹ như vậy.
Diệp Mai Hoa không nói nhiều mà cùng Trúc Nhã vội vàng trở về khách sạn.
Tạ Bách An mở to mắt nhìn mẹ, cậu bé rất thông minh nên ngay lập tức nhận ra sự thay đổi trong thái độ của mẹ đối với mình, nhưng bởi vì còn quá nhỏ nên cậu bé không hiểu được lí do tại sao, chỉ cảm thấy trong lòng vô cùng buồn.
Mọi thứ lúc trước vẫn rất tốt, nhưng sau khi trải qua sự việc ngoài ý muốn đó, không biết có phải sau này mẹ sẽ không để ý đến cậu nữa không?
Nghĩ đến đây, Tạ Bách An cảm thấy rất khó chịu, nắm lấy tay bố, cậu bé không nhịn được nên hỏi: “Bố ơi, con không muốn bị đưa đi” Lúc này, Tạ Minh Thành và Tạ Bách An đi ở phía sau, không vội vàng đuổi theo.
Nghe con nói vậy, Tạ Minh Thành nhẹ nhàng nói: “Con sẽ không bị mang đi đâu”
“Bố nói dối, vừa rồi bà ấy đã muốn đưa con đi rồi!” Tạ Minh Thành ánh mắt tối sầm lại lỗi của bố” Anh ta quên giải thích với mọi người rằng Diệp Mai Nhung đã chiếm lấy vị trí vị hôn thê của anh trong suốt sáu năm, mọi người xung
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-phu-nhan-em-tron-khong-thoat-khoi-anh-dau/1130728/chuong-136.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.