Trong hành lang, Dương Ngọc San trực tiếp nói với Tạ Minh Thành: “Anh Tạ, anh muốn làm gì?” Tạ Minh Thành nhẹ nhàng nói: “Tôi không muốn làm gì”
Dương Ngọc San thấy anh ấy còn giả ngu nên trực tiếp hỏi: “Mai Hoa rất tốt bụng, nhìn bề ngoài kiên cường nhưng nội †âm ôn nhu hiền lành, anh Tạ vẫn nên sớm dừng tay đi, cô ấy và anh không phải là người cùng một thế giới.”
Đáy mắt Tạ Minh Thành hiện lên một tia âm u, nói: “Đây không phải là chuyện cô có thể quản lý được”
Dương Ngọc San sinh ra cảnh giác, cô ấy ở trong tù nhân vật lợi hại nào chưa từng thấy qua? Nhưng đối với những người như Tạ Minh Thành, cô ấy cảm thấy vô cùng nguy hiểm.
Nhưng cho dù có nguy hiểm đến đâu, cô ấy cũng không thể trơ mắt nhìn Mai Hoa và Trúc Nhã bị tổn thương.
“Anh Tạ, xin anh tự trọng, người có thân phận như anh, muốn loại phụ nữ nào không được, cần gì phải khổ sở dây dưa với Mai hoa nhà tôi” Tạ Minh Thành có chút không kiên nhãn, trực tiếp nói: “Là người thừa kế cuối cùng của nhà họ Dương, tôi nhường cô một lần, nhưng nếu cô muốn nhúng tay vào chuyện này, tôi không bảo đảm rằng bọn họ sẽ không tìm được bóng dáng của cô đâu” Tim Dương Ngọc San đập mạnh một cái, tràn đây cảm giác khó tin.
Làm sao anh ta biết được?
Người liên quan đến chuyện này năm đó toàn bộ đã chết còn cô ấy thì ngồi tù, đáng lẽ sẽ không còn ai biết mới
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-phu-nhan-em-tron-khong-thoat-khoi-anh-dau/1130718/chuong-126.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.